
meo gọi “Anh Hiên”.
Long Tịch Hiên sờ sờ đầu cô, ôn nhu hỏi “Thế nào?”
Long Tịch Bảo đem hai cái móng vuốt cầm thành quả đấm nhỏ, chỉ chỉ miệng, mở hai con mắt to ngập nước, thâm tình nhìn chằm chằm anh.
Long Tịch Hiên nhìn bộ dạng đáng yêu kia, thở dài “Bảo Bảo, em mới vừa ăn cơm xong.”
Long Tịch Bảo không nói lời nào, tiếp tục dùng ánh mắt khát vọng kích thích anh, đang lúc Long Tịch Hiên chuẩn bị đồng ý, Long Tịch Bác xoay thân thể nhỏ bé của cô, thản nhiên nói “Không cho phép ăn!”
Long Tịch Bảo suy sụp hạ cúi mặt, đáng thương nhìn anh, không nói lời nào.
“Hôm nay em ăn quá nhiều thứ, buổi trưa còn ăn mì ăn liền, không thể ăn nữa.” Long Tịch Bác nhẹ nhàng nói.
Long Tịch Bảo đột nhiên lấy tay chống gò má của mình, meo meo gọi vào “Em thật hối hận, nếu không phải là cha mẹ em vứt bỏ em, em sẽ không gặp các anh, được các anh nhặt về nuôi trong nhà, các anh không thích em thì em bị đánh, nếu thích thì không bị đánh, nếu không phải là bị anh đánh, mặt em cũng không sưng to lên còn đau đến muốn chết, nếu các anh tới nhìn em em cũng không leo cửa sổ chạy trốn, nếu không phải là em leo cửa sổ chạy trốn thì em cũng sẽ không phát hiện ra em thật sự yêu mến các anh, nếu không phải là em phát hiện em thật sự yêu mến các anh thì em cũng sẽ không ở lại nơi này, nếu không phải là em ở lại nơi này em cũng sẽ không ăn được những món ngon, nếu không phải là ”
“Ngừng! Em muốn ăn cái gì, anh đi lấy.” Long Tịch Bác nhức đầu cắt đứt Long Tịch Bảo
Long Tịch Bảo nhất thời cười nở hoa “Cuối cùng cũng nói câu này, nếu không phải là các anh thương em như vậy, em cũng vậy sẽ không yêu mến bọn anh như vậy, Xong. Em muốn ăn khoai tây chiên, ăn kem, bánh quy sôcôla và kẹo sữa bò, uống nước chanh đá, tạm thời như vậy đã, cám ơn.”
Long Tịch Bác sững sờ nhìn Long Tịch Bảo cười đến rực rỡ, còn không lấy lại tinh thần, Long Tịch Hiên liền cười lên, anh ôm lấy Long Tịch Bảo, hôn một cái lên môi cô, cảm khái đến “Em lại đánh bại được anh Bác rồi, càng ngày càng lợi hại.”
Long Tịch Bảo vui vẻ, dương dương đắc ý nâng cao cằm nhỏ “Không có biện pháp, được sư phụ dạy bảo tốt, anh cũng đừng quá khen em, em sẽ kiêu ngạo”.
Long Tịch Bác phản ứng kịp, tà khí nhìn người nào đó, kéo cô qua, chính là một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, cho đến khi người kia sắp hết không khí mới đẩy cô ra, Long Tịch Bảo đỏ mặt, đáng yêu từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí.
Long Tịch Bác nhìn đôi môi cô bị anh làm kiều diễm ướt át, nhếch miệng nhẹ nhàng nói “Em cứ tiếp tục kiêu ngạo, anh không xấu hổ đâu!”
Long Tịch Bảo thở hổn hển, nhỏ giọng nói “Kiêu ngạo là không đúng, từ nhỏ các anh đã dạy em phải biết khiêm tốn, em vẫn nhớ, làm người phải khiêm tốn ”
Long Tịch Bác thoả mãn gật gật đầu “Rất tốt, em rất được, anh rất vui mừng.”
“Phải phải ” Long Tịch Bảo luôn miệng phụ họa.
Long Tịch Bác cười cười quay đầu ưu nhã cầm điện thoại đầu giường lên, gọi người đem đồ ăn đến, Long Tịch Bảo thấy anh vừa quay đầu, lập tức đáng thương cầm áo Long Tịch Hiên, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết, anh xem, anh ấy lại khi dễ em, còn uy hiếp em.
Long Tịch Hiên cũng cho cô một ánh mắt: không bằng người thì không trách được người khác, khiến Long Tịch Bảo giận vỗ nhẹ lồng ngực khêu gợi của anh.
Long Tịch Hiên khẽ cười kéo cô qua, cũng cho cô một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, nhưng mà, so với Long Tịch Bác thì dịu dàng hơn nhiều, triền miên hơn nhiều.
Hôn kết thúc, Long Tịch Bảo tê liệt tựa vào trong ngực Long Tịch Hiên, nghĩ thầm, cô nương ta lại bị cưỡng hôn rồi.
CHƯƠNG 38: THỊT ĐI ĐÂU RỒI?
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
“Thiếu gia, tôi đưa đồ ăn tới.” Một giọng nữ dễ nghe từ ngoài cửa truyền đến.
Mắt Long Tịch Bảo nhìn chằm chằm cửa, Long Tịch Bác nhìn bộ dạng tham lam của cô, cười cười, nhàn nhạt nói đến: “Vào đi.”
Vì vậy, cửa được mở ra, một cô gái mắt ngọc mày ngài, vóc người thon thả đi vào, trong khay chất đầy đồ ăn mà Long Tịch Bảo muốn.
Long Tịch Bảo nhìn cô gái trước mắt, mắt nâu to đẹp, lỗ mũi khéo léo, đôi môi anh đào, tóc đen tùy ý xõa, cô ấy rất đẹp, nhưng tại sao cô chưa bao giờ gặp qua.
Nhưng là mỗi lần Long Tịch Bảo nhìn thấy người mình thích thì đều muốn làm quen, cô cười híp mắt nhìn cô gái tiến vào, mở miệng nói: “Chị thật xinh đẹp, chị mới tới sao? trước kia em chưa từng gặp chị, chị tên gì, có bạn trai hay không, mấy tuổi, học xong rồi sao? Ở chỗ làm có quen không?”
Cô gái rõ ràng sửng sốt một chút, cung kính cầm khay trong tay đặt trên tủ đầu giường, sợ hãi nhìn Long Tịch Bảo, thấp giọng trả lời;”Cám ơn tiểu thư, tôi mới tới, tôi tên là Mộng Nguyệt, chưa có bạn trai, năm nay 22 tuổi, không đi học nữa, làm ở chỗ này cũng rất quen.”
Long Tịch Bảo nhìn bộ dạng hơi khiếp đảm của cô gái, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chị đừng sợ, em không phải là less, em không phải là đùa giỡn chị, em chỉ là…”
Lời Long Tịch Bảo còn chưa nói hết liền bị Long Tịch Bác dùng ‘nhất dương chỉ’, cô che đỉnh đầu vô tội, quay đầu lại kháng nghị “Sao anh lại đánh người?”
Long Tịch Bác khinh thường liếc cô một cái, thật sự không hiểu trong đầu cô chứa nh