Snack's 1967
Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc hai mặt

Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc hai mặt

Tác giả: Băng Đô Đô

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327861

Bình chọn: 7.5.00/10/786 lượt.

hắn. Cho nên em mắng cũng không được, đuổi cũng không được, càng không thể nào động thủ. Bởi vì hắn cũng không có làm cái gì quá mức, chẳng qua là quấn lấy em mà thôi. Cho nên, em cũng thực rất buồn bực a,làm sao mà tức giận hắn.”

“Hắn đáng thương, em có tin không, anh sẽ khiến em đáng thương hơn hắn.” Long Tịch Bác cười thật âm hiểm, Ưng Mâu (*) gắt gao nhìn chăm chú vào Long Tịch Bảo.

“Em…Em…”

“Được rồi, Bác. Anh hù cô ấy như vậy được rồi.” Long Tịch Hiên nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Hừ” Long Tịch Bác quay đầu khinh thường không nói.

“Em cùng Doãn Thiên thật chỉ là bạn bè? Đã có làm cái gì không nên làm chưa, em có thích hắn không?” Long Tịch Hiên khẽ hỏi.

“Không có. Em thề. Em chỉ đối đãi với anh ấy như anh trai mình mà thôi.” Long Tịch Bảo ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, meo meo nói.

Long Tịch Hiên nhìn cô một hồi: “Tránh xa hắn một chút.”

“Nhưng…Nhưng mà.”

“Em còn có ý kiến? Không bỏ được?” Đột nhiên Long Tịch Bác xoay đầu lại, hung hăng nhìn cô chằm chằm.

“Không có…không có.” Cô cúi đầu không dám nói gì thêm.

“Bắt đầu ngày mai cùng chúng anh đến Long Vũ làm việc, em sớm đã có thể tốt nghiệp, đừng cho là anh không biết em đang nghĩ cái gì.” Long Tịch Bác lạnh lùng tuyên bố.

Hắn cho cô tự do quá lâu, đã đến lúc cho cô kiềm chế tâm mình lại.

“Hả? Không cần có được không….” Nghe vậy, Long Tịch Bảo liền khiếu nại.

“Bảo Bảo hư. Em còn muốn chọc cho anh Bác nổi giận sao?” Long Tịch Hiên ôn nhu nói.

“……..”

“Em có bày dáng vẻ kia cũng thế, cứ như vậy mà quyết định.” Long Tịch Bác giận, nhìn Long Tịch Bảo không giám nói gì lại không có tinh thần mà tàn nhẫn nói.

“Dạ…” Long Tịch Bảo vô lực đáp.

Long Tịch Hiên bẹo má cô: “Đừng như vậy. Đi làm có gì không tốt, không tốt hơn mỗi ngày em không có việc gì làm sao, nghe lời đi.”

Em tình nguyện không có việc gì làm….Đáy lòng cô reo hò.

Long Tịch Bác nhìn cô gái bé nhỏ một chút: “Đến bên anh, Bảo Bảo.”

Long Tịch Bảo phòng bị vội vàng nhìn Long Tịch Bác. Anh không phải là muốn đánh cô chứ.

Long Tịch Bác nhìn thấy ánh mắt cô đề phòng mình tựa như tên cướp, nhất thời nổi giận: “Ánh mắt của em như vậy là sao, anh không đánh em. Tới đây.”

Long Tịch Bảo nuốt khí, đi lại bên cạnh anh. anh xòe bàn tay ra, liền ngoan ngoãn nhào trong ngực anh: “Tránh xa Doãn Thiên một chút. Biết không. Vì muốn tốt cho em thôi, câu ta không có đơn giản.” Long Tịch Bác dùng ngón tay cắt tỉa mái tóc dài của cô, thản nhiên nói.

Long Tịch Bảo sửng sốt một chút…

Không đơn giản…..À…….

(*) Ưng mâu là mắt chim ưng: dùng để chỉ ánh mắt sắc bén, nham hiểm

CHƯƠNG 20: LỄ RA MẮT! ANH EM LONG GIA

Chương 20: Lễ ra mắt! Anh em Long gia

“Cái gì? Cậu tốt nghiệp, không đi học nữa?” Âu Dương Tuyết nhìn người trước mắt mình, không dám tin Long Tịch Bảo lại vô tình đến thế.

Mấy ngày trước còn thề nói son sắt lắm, muốn ở trường học cho đến chết. Hôm nay lại nói là cô sẽ tốt nghiệp. Về sau không tới trường nữa.

“Ừm….Tuyết Tuyết cậu bảo trọng nha. Anh Thiên, anh cũng bảo trọng nha.” Long Tịch Bảo buồn bã nói. Cô không muốn đi, không muốn thay đổi cách sống của mình, nhưng là…không thể được…..

“Bảo Bảo….” Âu Dương Tuyết khổ sở nhìn Long Tịch Bảo, không biết phải nói gì.

“Là do vụ việc kia sao?” Doãn Thiên nhàn nhạt nói.

Trầm mặt một hồi, Long Tịch Bảo nói: “Đúng….”

Phượng mâu(*) Doãn Thiên nhắm lại, anh biết bọn họ có tình cảm khác thường với Long Tịch Bảo. Nhưng không nghĩ bọn họ tham lam muốn chiếm giữ tới mức này, cô cũng muốn đi sao……..

Thói quen nhìn cô nghịch ngợm, hoạt bát, thỉnh thoảng lại u buồn. Cô cười thật ngọt ngào, lúc buồn lông mày hơi nhíu, khi tức giận cặp mắt kiều diễm bốc lửa, mỗi một dáng vẻ của cô đều khắc sâu vào lòng anh, cô thật sự muốn đi sao…

Không bao giờ gặp mặt nữa sao….

Ba người im lặng không nói chuyện, không khí trở nên căng thẳng, tràn nập sự mất mát.

Một lát sau

“Ha ha, hai người không nên như vậy nha…khi nào rãnh rỗi, tớ sẽ trở lại tìm các cậu để ăn kem mà.” Long Tịch Bảo cười nói.

“Bảo Bảo. Nói lời giữ lời à.” Âu Dương Tuyết gượng cười nhìn Long Tịch Bảo. Cô cũng khẽ cười, nụ cười tươi như đóa hoa chớm nở.

“Cách ba ngày tìm bọn tớ một lần, chậm hơn một ngày cũng không được, có nghe không.” Doãn Thiên ôn nhu vuốt ve tóc cô, lời nói như ra lệnh.

“Vâng, nhất định thế, nếu các cậu còn cần tớ.” Long Tịch Bảo gật đầu một cái, nước mắt liền rơi.

“Bảo Bảo (Tịch nhi), đi thôi.” Từ sau lưng Long Tịch Bảo, Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác đi tới, ôm vai cô một cách thân mật. Ánh mắt thì nhìn về phía Doãn Thiên..

“Anh Hiên anh Bác.” Long Tịch Bảo hết hồn khẽ gọi ra tiếng. Sao bọn họ lại xuống, không phải nói là ngồi trên xe đợi sao.

Doãn Thiên nhìn hai người đàn ông xuất sắc trước mắt mình, mày kiếm, Ưng Mâu, sóng mũi sao, môi mỏng, hoàn mỹ như khuôn đúc, không có gì chê được, dáng người lại thon dài, còn có….ánh mắt sắc bén, không che giấu sự phòng bị đối với anh…cùng tìm tòi nghiên cứu, bọn họ so với tưởng tượng của anh còn hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Lại hướng nhìn bọn họ ôm vai Long Tịch Bảo, nhất thời cảm thấy chói mắt, một loại cảm giác bộc phát tron