
– Ừ nhanh lên đó
Con đường mưa rả rích, mọi người chìm đắm hết trong giấc ngủ,. hai cô gái vẫn đang đi trên đường, những cảm xúc khó tả đan xen nhau
Bệnh viện trước mặt rồi nhưng họ lại sợ…sợ mùi thuốc sát trùng..sợ mùi đau khổ
Đã quá nửa đêm rồi, bệnh viện cũng đã đóng cửa, Thiên Anh và Đường Vy ko nghĩ ra, bệnh viện cũng phải có giờ giấc, ko như những ngôi nhà bình thường thích đóng cửa mở cửa lúc nào cũng được..
Tất cả chìm trong màu đen và màn mưa lạnh tanh. Chỉ còn ánh điện đường và trong khu cư trú ngoại của bệnh viện sáng lên…
Họ đâu biết, chính căn phòng của Tử Tuyết nằm cũng đang sáng rực 1 màu trắng lạnh lẽo…
…
Tối hôm nay, biết tin con gái mình đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cha của Tử Tuyết đã bỏ bê công việc bên Mĩ lại và trở về Việt Nam đưa con đi, sang Mĩ, có thể Tử Tuyết sẽ được cứu sống
Trước lúc đi, Tử Tuyết có tỉnh lại 1 lần, lời cuối cùng trước khi cô lên máy bay cùng cha là nói với bác sĩ. yêu cầu ông ko được cho họ ( Khánh Anh,.Hải Minh, Đường Vy, Thiên Anh ) biết về chuyến ra đi thầm lặng này của cô. Cô ko muốn họ mãi hy vọng là cô có thể sống và trở về bên họ để rồi họ lại tuyệt vọng…và có lẽ…nếu cô có được cứu sống thì cô cũng muốn sang Mĩ để quên đi nỗi buồn suốt mấy ngày qua tại Việt Nam, Việt Nam – nơi những kỉ niệm đẹp đẽ nhất giữa cô và Nhất Nam. giữa cô và Khánh Anh…và cả hai người kia nữa…chắc cô sẽ in sâu trong lòng nhưng…tình yêu giữa cô và Nhất Nam…có lẽ phải quên đi…
Nói xong,. Tử Tuyết ngất đi thật nhanh như chưa hề tỉnh lại. Đi kề bên cô ko thể thiếu 1 đoàn bác sĩ giỏi cấp quốc tế
Một chiếc máy bay tư nhân vút cao trong màn mưa. Tạm biệt. Tử Tuyết đã để lại tất cả nơi đây, những niềm vui, nỗi buồn,. sự quan tâm chia sẻ…cô đã ra đi…!!!
Màn mưa dày đặc như nước mắt của Tử Tuyết, cô đã ko tạm biệt được mọi người mà đã lặng lẽ ra đi.
Ngày mai. Chắc sẽ là ngày đau thương của những con người ở lại…
– Tối này rồi mà còn nghe tiếng máy bay nhỉ? – Thiên Anh ngây thơ cố nhìn qua ô cửa kính thẫm nước mưa
– Giờ về, sáng mai đến viện sớm vậy? Chứ còn cách nào để vào trong đây – Đường Vy lái xe phóng nhanh trong màn mưa
….
Nắng lên sớm thật
Bình minh thật đẹp và yên bình.
Nếu nói hoàng hôn đại diện cho 1 tình yêu vô bờ bến thì bình minh sẽ là tượng trưng cho 1 tình yêu đẹp
Bệnh viện…
– Chắc hôm nay chị Tuyết sẽ tỉnh lại thôi, tao có đem theo cháo để chị ăn bồi bổ rồi nè – Thiên Anh cười và nói với Đường Vy nhưng trong lòng thật sự rất đang lo lắng
Hải Minh, Khánh Anh đi phía sau, Hải Minh ấm áp có thể nói là hơn cả Nhất Nam thế mà đi gần Khánh Anh, sự ấm áp của anh giảm đi 1 nửa.
Phòng bệnh của Tử Tuyết trước mặt. Cánh cửa đóng chặt ko có dấu hiệu j là có người bên trong
Thiên Anh là người chạy nhanh nhất mở cửa
– Chị…chị Tuyết…chị ấy ko có trong phòng, chị ấy đi đâu rồi – Nỗi lo lắng trong Thiên Anh tăng lên
– Tử Tuyết đi đâu rồi – Hải Minh hốt hoảng ko kém
– Có khi nào chị ấy tỉnh và đi vệ sinh chẳng hạn – Đường Vy hy vọng đó là sự thật
Khánh Anh ko để ý đến lời Thiên Anh và Đường Vy đang nói với nhau. Anh gọi cho bác sĩ riêng khám cho Tử Tuyết đến
Dù Khánh Anh nói nhỏ thế nào nhưng lời nói của anh cứ như 1 mệnh lệnh to tát, chỉ trong 10s là bác sĩ đã có mặt
Cái mặt hình sự thêm chút ái ngại ủ rũ của bác sĩ làm tăng cơn nguy lên gấp trăm vạn lần
– Bác sĩ, bệnh nhân phòng này đâu rồi – Hải Minh
– Tối hôm qua bệnh nhân đã đi….
Bác sĩ chưa nói xong thì có hai vật thể nặng đổ rầm xuống. Đó là Thiên Anh và Đường Vy, hai cô đều ngất lịm đi trong nước mắt hoen mi
Hải Minh đỡ Đường Vy và Khánh Anh đỡ Thiên Anh
Lúc này,. Hải Minh cũng ko đứng vững được nữa. Anh bế Đường Vy trên tay và chạy. Những bước chân tưởng chừng như sắp đổ sụp
Khánh Anh, Anh vẫn giữ được vẻ mặt lạnh nhất có thể thế nhưng trong tim anh đang cồn cào biết mấy, anh vẫn ko tin đó là sự thật, bác sĩ chưa nói dứt câu mà, bế Thiên Anh trên tay, anh cảm nhận được hơi thở gấp rút và nhịp tim đập mạnh của cô. Bỗng, anh cảm thấy đau đớn…
Bác sĩ khám cho Thiên Anh và Đường Vy xong, 1 lúc sau cả hai cũng tỉnh lại, tim Thiên Anh vẫn đập rất mạnh, cô cảm nhận được sự đau đớn trong lòng mình và tất cả mọi người trước cái ra đi ko báo trước của Tử Tuyết
Khánh Anh vẫn ko hề tin vào chuyện này. Anh gặng hỏi bác sĩ bằng được…
Anh muốn ” sống phải thấy người – chết phải thấy xác ”
– Tôi hỏi nốt 1 câu,.nếu bạn tôi chết rồi. thì thi thể cô ấy đâu? – Khánh Anh lạnh lùng nhìn bác sĩ như muốn ăn tươi nuốt sống
– Cậu cứ bình tĩnh lại đã, người nhà của bệnh nhân đã đem thi thể bệnh nhân đi từ tối hôm qua và họ yêu cầu mấy người đây ko được tìm Tử Tuyết nữa. Chắc họ có nỗi khổ tâm của họ. Cậu thông cảm cho họ và cho tôi nữa
– Đi đi – Khánh Anh phẩy tay, anh ngồi xuống ghế, cạnh Thiên Anh
Bảo anh ko được tìm nữa sao? Thật là hoang đường, anh sẽ tìm bằng được Tử Tuyết dù cô đã hoá thành tro, anh cũng phải tận mắt được thấy.
Và anh…anh ko tin cô chết. Anh ko tin….
– Thiên Anh, đi bar với anh – Khánh Anh ko đợi câu trả lời của Thiên Anh. Anh nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi và nước mắt của cô dắt đi
Th