
hế.
Hôm nay khác thường ngày, anh chẳng thèm vào phòng vip SA làm gì mà ngồi ngay tại chiếc bàn trống bên ngoài.
Một mình uống rượu, những ly rượu đầy rồi lại cạn như một vòng tuần hoàn, mặt đỏ rực, người nóng bừng, anh đưa tay cởi áo khoác ngoài ra, ném xuống ghế bên cạnh rồi lên làm bạn với sàn nhảy. Những bước nhảy điêu luyện của anh làm cho mấy vũ công nữ nhìn anh không chớp mắt, thèm thuồng và nắm bắt cơ hội vào nhảy cùng anh.
…
Bóng chiều xế tà. Vẫn chưa thấy Khánh Anh quay lại, cô không thể chờ được nữa mà thử đi tìm anh. Lúc đó anh thật tức giận, cô sợ anh xảy ra chuyện gì hoặc gây ra chuyện gì.
Bar SAL hiện lên trước mặt, cô dám chắc là anh sẽ vào đây. Cô chạy nhanh đến và vào tìm anh trước khi quá muộn.
Tìm anh ở mọi ngóc ngách, hỏi thăm từng người một nhưng chẳng ai biết “ông chủ” mà Thiên Anh nói đến là ai, đơn giản vì họ chỉ biết đến ông chủ Kevin chứ không biết đến ông chủ Khánh Anh. Nhiều người còn tưởng Thiên Anh hoang tưởng vì một cô lau dọn thấp hèn hôm nào mà bây giờ đã dám đi tìm ông chủ của họ ư?
Chắc anh đi rồi. Cô thầm nghĩ rồi định ra ngoài. Nhưng đi được vài bước thì cô đá phải cái gì đó mềm mềm. Ánh đèn mập mờ đủ cho cô thấy rõ đó là một chiếc áo. Nhìn rất quen, cô cúi xuống nhặt. Cô a lên một tiếng vì thấy dòng chữ SA forever ở bên trong. Áo đã bị bẩn bụi, lúc anh đi, vì say quá nên anh chẳng để ý mình để quên áo ở đây, vả lại người ra kẻ vào rất đông nên chắc họ không biết mà ném chiếc áo này xuống đất, những vết chân dẫm lên còn hiện ra rõ rệt. Cô hơi lặng người vì nghĩ anh chẳng trân trọng thứ cô tặng. Vội phủi phủi chiếc áo, cô cầm lấy nó và bước đi.
Cô vừa đi khuất thì anh quay trở lại và kêu tìm cái áo. Những người trong bar chỉ lắc đầu mà không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Anh đáng sợ đến thế sao? Khổ nhất là nhân viên trong bar, nếu không tìm ra thì lập tức bị đuổi việc hết.
…
Hai cái vé máy bay đặt ở trên bàn học của Thiên Anh giờ cũng đã có nếp vì thỉnh thoảng cô vẫn sờ lên đó, cầm nó lên và suy tư. Đã trễ chuyến bay hơn một ngày rồi và hơn một ngày rồi cô cũng chưa thấy anh quay lại tìm cô.
Nhìn lên chiếc áo da lấm tấm những hạt nước long lanh rơi xuống sàn nhà. Cô uể oải leo lên giường, tạm thời không nghĩ ngợi lung tung nữa. Cô sẽ ở đây đợi anh quay lại, cô sẽ chẳng đi tìm.
…
Ngày giỗ của Hữu Tuệ đã đến. Vương Khang về để đến thăm mộ cô em gái của mình. Đoạn đường heo hắt dẫn lên đồi, con đường dài vô tận.
Trên đường đi, do có một chiếc xe đỗ ngang đường cản trở xe anh qua, anh dừng xe lại và xuống xe.
Hình như chiếc xe đó bị mắc kẹt ở đây chưa lùi lại được, đường thì nhỏ chỉ một cái ô tô đi qua đã đủ chặn hết đường. Vẫn cái tính nóng nảy, anh bực tức quát
– Này cô kia, cho xe đi đi tôi còn đi chứ!
– Anh…Khang hả? Uôi, anh giúp em với, xe em hỏng lốp…- Từ trên xe, tiếng Yun vọng ra. Âm thanh quen thuộc nhưng anh chưa biết đó là ai, đến khi Yun ngó đầu ra thì anh mới “À”
– Thiên Anh, em ở đây làm gì thế này.? – Vương Khang vừa đi đến vừa hỏi
– Có bọn đuổi theo em, em rẽ nhầm vào đường này, cũng may tụi nó không biết. – Nhỏ lau mồ hôi
– Em đắc tội gì mà chúng đuổi
– Em không biết – Nhỏ lắc đầu cho qua. Tuyết đã nghi ngờ nhỏ rất nhiều nên cô đã cho người âm thầm theo dõi, nhưng tên thám tử này làm việc vớ vẩn quá, hại nhỏ Yun tưởng hắn ta đuổi theo truy sát chứ không nghĩ là theo dõi
– Lốp xe em hỏng, giờ tính sao, anh có việc phải cho xe đi qua. Haizz – Anh nhìn nhỏ thở dài. – Bây giờ em tạm lái lên đoạn trên đi, có ngã ba, em rẽ sang bên phải hộ anh, để anh rẽ sang trái đi có việc
– Nhưng xe hỏng lốp rồi còn gì.?
– Đi một tí chắc không sao đâu
Nhỏ nghe theo lời Vương Khang , lái xe lên một đoạn, xe chạy chậm như rùa bò.
Vương Khang định phóng xe đi khi đã có đường nhưng Yun gọi lại
– Anh đi đâu em đi với, chẳng lẽ anh để em một mình ở đây à? Xe em hỏng nữa kìa…
– Anh đi thăm Hữu Tuệ…- Anh cười nói
– Hả? Tưởng nó đi Mĩ mà, sao lại ở vùng xa xôi hẻo lánh này hả anh? Nó về rồi à? Thế mà em lại chẳng biết – Yun nói một lèo, mắt chớp chớp.
– Không phải – Vương Khang buồn rầu, cho xe dừng lại hẳn – Em đi không, lên xe đi
– Sao lại không phải – Nhỏ thắc mắc
– Hữu Tuệ chết lâu rồi em à? Em vẫn chưa biết nhỉ? – Vương Khang cười lạnh lẽo, ánh mắt đượm buồn. Bây giờ anh mới nhận ra tình yêu thương của mình dành cho một cô em gái rất tàn nhẫn, anh không xứng làm anh trai, nhưng biết làm thế nào đây khi mọi chuyện xảy ra vào lúc anh còn rất nhiều căm thù và ham muốn tột bậc, đến giờ cải tà quy chính thì mới hối tiếc
– CÁI GÌ Ạ? Chết…rồi á?? Chuyện là thế nào vậy anh? – Nhỏ hét lên như không tin vào tai mình, đợi Vương Khang gật đầu thì mới tin những điều mình nghe là không lầm.
– Anh sẽ kể cho em sau… Hôm nay là ngày giỗ của nó…
Di ảnh Hữu Tuệ hiện lên trước mặt Yun, nhỏ gật gù ” Thì ra là thật, sao lại có thể vậy được?” Dù sao cũng từng là bạn bè, giờ Hữu Tuệ lại nằm nơi này, nhỏ cũng thấy thương lắm, nhỏ không khóc nhưng sống mũi cũng hơi cay cay. Vương Khang đặt giỏ hoa quả và bó hoa to lên mộ, thắp vài nén hương c