
“Mẹ trả lời con đi” Anh giục
“Con gái của mẹ sẽ hạnh phúc thôi mà, nhưng chưa đến lúc”
“Mẹ sẽ luôn phù hộ cho em con chứ?”
“Tất nhiên, và cả con nữa con cũng phải sống tốt, nghe chưa?”
“Dạ…vâng..”
Hình bóng mẹ dần tan vào mây, để lại làn khói trắng mờ ảo. Anh nhẹ mỉm cười và lắc đầu. Chợt nhớ đến vẫn còn Vy ngồi bên cạnh. Mãi theo đuổi suy nghĩ của mình mà anh quên luôn cả Vy.
– Anh nghĩ gì vậy? – Cô hỏi
– Anh nghĩ cũng muộn rồi, chúng ta nên về.! – Anh xoa đầu cô, đứng dậy và kéo theo cô dậy. Cô ngoan ngoãn bước theo anh. Không nói thêm câu gì.
Về đến nhà, cô mệt nhoài bước lên phòng sau khi Thiên Kỳ chúc cô ngủ ngon. Thiên Anh vẫn nằm ngủ, không có động tĩnh gì. Nhưng chăn đã xô gần xuống đất. Vy lại gần kéo chăn lên đắp lại cho Thiên Anh rồi leo lên giường ngủ cùng. Cảm nhận cái lạnh dần dần len lỏi vào khắp da thịt. Vy nhổm người dậy. À thì ra ngoài trời có mưa. Sợ Thiên Anh không đủ ấm, cô lại đi lấy thêm chăn về đắp. Đủ ấm, cô mới có thể chợp mắt vì hàng mi nặng trĩu…
…
Ở căn biệt thự đó.
Ngoài trời mưa lớt phớt bay, mưa rả rich kéo theo nỗi buồn vô tận. Căn phòng trống trải đến hiu quạnh. Mặt bàn vắng lạnh phủ một lớp bụi mỏng
Ly café đã vơi dần và nguội lạnh, anh ngủ quên trong phòng sách lúc nào không hay.
Không gian lạnh buốt mà anh không cảm nhận được gì, chỉ là con tim anh cũng lạnh sẵn, con người anh cũng buốt sẵn rồi nên cái lạnh đó chả là vấn đề gì đối với anh.
Nhưng…
Người con gái anh yêu giờ đang ra sao? Đủ ấm để ngủ ngon không? Vẫn mỉm cười như ngày hôm đó chứ?
Đang mơ màng trong giấc ngủ. Bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai anh. Anh sờ tay lên vai thấy một cái áo dạ đè lên mình. Thảm nào ấm hơn. Trong vô thức anh gọi tên người con gái anh yêu : Thiên Anh
– Vâng. Là em – Yun khẽ cười vì nghe thấy anh gọi tên mình. Nhưng nhỏ đâu hay anh gọi người con gái kia.
Nghe thấy giọng nói, anh khẽ cựa mình dậy. Đôi mắt vô hồn nhìn nhỏ. Anh đã cố tìm trong nhỏ hình bóng của cô gái kia, nhưng tìm hoài không thấy. Tâm trí anh như điên loạn khi trong tim anh, trong lí trí của anh ngập tràn hình ảnh Thiên Anh, lúc ngủ anh cũng thấy nụ cười đó, lúc thức anh cũng thấy nụ cười đó, nó thật hồn nhiên khiến anh xao động đến phát điên chứ không như nụ cười của Yun có phần gượng gạo và thật giả tạo.
Từ ánh mắt vô hồn, anh trở lại với ánh mắt sâu đầy lạnh lùng. Anh lạnh lùng nhìn vào đồng hồ đeo tay.
– Muộn rồi. Sao cô ở đây? – Anh hỏi với giọng lạnh tanh, buồn bực.
– Anh vào đây từ chiều, em nghĩ chắc anh ngủ quên, trời đang lạnh nên em vào xem sao? Em mang cho anh ly nước này – Nhỏ mỉm cười
– Đây đâu phải chỗ cô muốn vào thì vào, làm ơn ra ngoài đi – Anh lạnh lùng “cầu xin”
– Anh vẫn như thế, buông thả và bất cần – Cô nhếch mép cười chua xót
– Liên quan đến cô? – Anh trừng mắt. Đôi mắt như tỏa ra âm khí ngàn năm, lạnh đến thấu xương. Yun khẽ giật mình, gượng cười
– Anh uống nước đi đã – Cô cười
– Ừ – Anh đưa ly nước lên uống một ngụm, anh cũng đang rất khát nên không thèm đề phòng
– Thôi, em không làm phiền anh nữa, nhưng anh phải về phòng ngủ hãng
– Cô đi ra trước đi, rồi tôi ra – Anh nói
Nghe vậy, nhỏ cũng lủi thủi đi ra. Bàn tay khẽ nắm lại. Thật chặt!
Khi bóng nhỏ khuất sau cánh cửa, anh nở nụ cười buồn xen chút khinh bỉ. Anh tự nhủ, không biết kiếp trước anh mắc nợ gì nhỏ mà kiếp này anh lại vướng phải nhỏ như một cái nợ thế này.
Trong màn đêm, anh càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn. Anh ngồi dậy túm lấy cái áo dạ đang khoác trên vai và ném xuống nền nhà một cách không thương tiếc, cái áo cô độc bị vứt bỏ, màu đen của cái áo càng thêm u ám lạ thường.
Kể từ ngày hôm đó, Yun tự ý chuyển về biệt thự của anh sống mặc cho nhóm của Tuyết phản đối kịch liệt. Thế nhưng nhỏ vẫn không chịu thua mà nói “Chỉ là muốn tốt cho đứa con trong bụng thôi, nỡ xảy ra chuyện gì em sao xoay sở kịp”
Đúng là không biết xấu hổ mà.
Những ngày qua, Hoàng tiều tụy đi rất nhiều, anh cảm thấy đau đớn vô cùng và xấu hổ vô cực khi có đứa em như Yun. Anh không biết phải đối diện với sự thật như nào nữa. Anh thà không có đứa em như vậy còn thanh thản hơn là anh bị người ta hại chết.
…
Sáng sớm hôm sau. Khi mặt trời chưa lên hẳn, vẫn còn đang e lệ giấu mình sau những đám mây trắng bồng bềnh, nắng chưa lên, chỉ có một vài cơn gió thoáng thổi qua rồi lại đi mất.
Thiên Anh đã dậy từ rất lâu. Nhìn Vy ngủ say quá nên cô cũng không muốn đánh thức Vy dậy. Một mình cô chuẩn bị và kiểm tra lại đồ đạc và giấy tờ.
Vừa bước xuống nhà, tiếng Thiên Kỳ khẽ vọng ra
– Thiên Anh, anh có chuyện muốn nói với em
– Vâng…
-….-
Anh khuyên cô nên ở lại. Cô chỉ cười và lắc đầu. Anh khuyên cô nên nghĩ lại. Cô chỉ cười và gật đầu…
Cô xin phép anh ra ngoài hít thở không khí trong lành nơi đây lần cuối vì cô không biết bao giờ mới trở lại nơi này nữa
Cô đã mặc sẵn quần áo, bộ quần áo trẻ trung và năng động, áo sơ mi kẻ đỏ đen kiểu dáng đuôi tôm dài gần đến đầu gối, quần jean đen hơi rách có khóa ôm sát đôi chân thon nhỏ kết hợp với giày bánh mì trắng trơn và chiếc tai nghe đưa hồn cô cuốn vào dòng người trên đường.
Thi