Teya Salat
Copy mối tình đầu

Copy mối tình đầu

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325830

Bình chọn: 8.00/10/583 lượt.

mọi lúc, mọi nơi. Trần Mạnh Lễ lại rơi đúng vào dạng này.

Cô cúi đầu chào tất cả những người đàn ông đẹp trai trước mặt, cảm ơn rối rít rồi quay người, định bước đi, nhưng rất nhanh chóng bị anh chàng kia chặn lại. “Tôi tên là Trần Mạnh Lễ, rất vui được quen biết cô. Nể tình tôi đã cứu mạng cô, cô có thể cho tôi biết cao danh quý tính được không?”

Vẻ mặt người đàn ông này biểu lộ một cách rõ ràng ý đồ “cưa gái”, có lẽ anh ta đang muốn chứng tỏ vận đào hoa và kĩ thuật của mình không hề thua kém Đường Trạch Tề năm xưa.

Hàn Tú cười khan vài tiếng rồi nói: “Tôi là Lục Nhân Nghị! Mấy cô bạn đang đợi tôi ở trên kia, thật ngại quá, tôi đi trước nhé!”. Nói xong, cô lao đi vun vút, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc phi thân xuống núi để đuổi theo anh bạn trai của Sam Sam.

Lần hội ngộ thứ hai là vào lúc cô mới tốt nghiệp, đang lau dọn nhà vệ sinh nam cho một công ty. Khi ấy, cô đang mặc đồng phục, nhìn chẳng khác là mấy so với những người công nhân bình thường khác, tay cầm giẻ lau nhà. Khi cô đã làm xong việc, chuẩn bị đi ra ngoài thì gặp Trần Mạnh Lễ đang bước vào.

“Tiểu thư Lục Nhân Nghị!” Anh ta gọi cô một cách thân thiết.

Trần Mạnh Lễ thuộc loại đàn ông đẹp trai đến mức khiến người ta mới chỉ nhìn qua một lần đã khó lòng quên được. Nhưng chẳng may cho anh, Hàn Tú vốn bất bình thường, cô nằm trong nhóm phụ nữ có bộ nhớ được cài đặt chế độ tự động xóa bỏ hình ảnh của những người đàn ông đẹp trai đã từng quen biết, gặp gỡ. Đối diện với Trần Mạnh Lễ complet lịch sự, đầu óc Hàn Tú hoàn toàn trống rỗng, cô cau mày, nói một cách lạnh nhạt: “Anh là ai?”. Đã bảo rồi, cô ghét nhất là loại đàn ông thích tán tỉnh phụ nữ ở mọi nơi mọi lúc.

Trần Mạnh Lễ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, kể sơ sơ về sự việc xảy ra hôm đi leo núi. Cô đã nhớ ra mọi chuyện nhưng vẫn thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đi leo núi, cũng không mang họ Lục, có lẽ anh đã nhận nhầm người. Hết giờ làm rồi, phiền anh tránh đường cho tôi!”. Nói xong, cô chuồn ngay sang nhà vệ sinh nữ.

Lần thứ ba trùng phùng là vào năm ngoái, lúc đó, cô đã mở công ty riêng, tuy rằng quy mô không lớn lắm, nhưng nhờ vào nỗ lực của bản thân, cô đã ký được hợp đồng với khách hàng lớn là công ty EC. Khi ấy, cô mới biết Trần Mạnh Lễ là thái tử gia của EC. Hàn Tú bỗng thấy hối hận vì lúc trước đã tỏ ra vô tình với anh như vậy, anh chỉ cần nói vài câu là việc hợp tác với công ty EC sẽ tuột khỏi tầm tay cô chỉ trong nháy mắt.

“Hàn tiểu thư, chắc lần này tôi không nhận nhầm người nữa phải không?”. Trần Mạnh Lễ giở hồ sơ lấy từ phòng hành chính, xem một lượt hết lí lịch của cô.

“Đúng vậy, đúng vậy!”. Cô rối rít khẳng đinh, tuyệt đối không thể đắc tội với vị thái tử gia này được.

“Đúng là “quá tam ba bận”, có thể tình cờ gặp nhau tới ba lần trong biển người mênh mông này thì không thể không nói đó là duyên phận”.

“Đúng, đúng, đúng!”. Hàn Tú gật đầu lia lịa. Duyên phận cái khỉ gì chứ? “Phân chó” thì có!!!

Thật kì lạ, chẳng qua họ mới gặp nhau có ba lần, cô thậm chí chẳng nhớ đúng họ tên của anh, không hiểu sao an

h lại chung tình đến thế, chẳng có việc gì cũng gọi điện tới, nói chuyện với cô, lại còn thích dùng chiêu thức tặng hoa cũ rích. Cá nhân Hàn Tú cho rằng hình như mấy người giàu đều cảm thấy để tiền bên người nhiều quá thì nó sẽ cắn mình nên mới phải tiêu xài hoang phí như thế.

Dù khó chịu đến đâu, Hàn Tú vẫn không thể tỏ ra cứng rắn, lạnh nhạt với Trần Mạnh Lễ vì anh là đối tác lớn của công ty. Nhưng sau mấy lần qua lại lằng nhằng, cô đã tiến sát tới giới hạn có thể chịu đựng được, cuối cùng hạ quyết tâm, kiên quyết từ chối: “Hai chúng ta không thể, mà cũng không thích hợp.”

“Tại sao chứ? Không thử tìm hiểu một thời gian, sao biết không thích hợp?”. Trần Mạnh Lễ hỏi vặn lại.

“Nói trắng ra thì là vì tôi rất ghét những anh chàng nhà giàu đẹp trai, tâm hồn u tối, cứ nhìn thấy mấy gã đó là tôi muốn tát cho vài cái. Nếu anh thực sự muốn theo đuổi tôi thì trước tiên phải rạch vài vết trên mặt đã, lúc đó, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Hàn Tú đã nói rất thật, nếu Trần Mạnh Lễ trông xấu xí hơn một chút thì có lẽ cô sẽ nghĩ đến khả năng qua lại với công tử đời thứ hai nhà đại gia. Từ sau cuộc tình với Đường Trạch Tề, Hàn Tú thực sự dị ứng yới những người đàn ông cao ráo, đẹp trai. Cô không phủ nhận rằng mình thật ngớ ngẩn và biến thái.

Hàn Tú cứ tưởng là sau khi nghe thấy yêu cầu “củ chuối” này, Trần Mạnh Lễ sẽ nhanh chóng liệt cô vào hàng ngũ quái vật Godzilla cấp một, ai ngờ anh lại cười tít mắt và nói: “Tôi có thể hiểu câu nói của em theo nghĩa em đang tán thưởng tướng mạo của tôi không?”

Hàn Tú thật sự không hiểu nổi mình là người như thế nào mà có khả năng thu hút những gã trai đào hoa, lãng tử đến thế. Cô rất muốn nói với Thượng đế rằng: “Người có thể ban cho con một người đàn ông bình thường được không?”.

Nhưng theo thời gian, với tính khí dễ chịu và thoải mái của mình, Trần Mạnh Lễ đã cho Hàn Tú một cái nhìn hoàn toàn khác về anh. Anh tuyệt đối không phải hạng công tử cả ngày rỗi việc nhàn nhã, chỉ biết tán tỉnh con gái nhà lành như cô đã tưởng. Sau khi khôi phục hìn