
lại, bỏ trốn khỏi vũ hội thì lãng mạn biết mấy, từ lâu tôi đã muốn làm như vậy rồi.”
Thấy Tiêu Tư Trí hơi do dự, Chu Tiểu Manh lại giục: “Đi thôi, nghĩ ngợi nhiều làm gì.” Cô kéo tay anh ta, mở cửa phòng nghỉ, men theo bức tường lẻn ra từ cửa ngách của phòng tiệc, quả nhiên không ai chú ý đến họ. Lúc đi tới cửa thang máy, hai người gặp tay vệ sĩ đứng gác bên cạnh thang, Chu Tiểu Manh nói: “Bảo với anh Quang một tiếng, tôi đau bụng, anh Tiêu Tư Trí đưa tôi về trước rồi.”
“Vâng, cô hai.”
Tay vệ sĩ giúp bọn họ gọi lái xe ở dưới nhà, lúc hai người từ sảnh lớn đi ra, xe đậu sẵn bên dưới mái hiên chắn mưa, Chu Tiểu Manh trông như đã uống say, khoác áo ngoài của Tiêu Tư Trí, đầu dựa vào hõm cổ anh ta. Khi còn cách nhà họ Chu không xa lắm, Chu Tiểu Manh đột nhiên nói: “Ngồi cái xe này chóng hết cả mặt, trăng sáng đẹp thế này, chúng ta đi bộ về đi.”
CHươNG 9 (24)
Tiêu Tư Trí không biết cô đang giở trò gì, tay lái xe thấy có Tiêu Tư Trí đi cùng cô, cũng không tỏ ý phản đối. Hai người đang yêu đương, tất nhiên không thích có người lẽo đẽo theo đuôi, tay lái xe thừa hiểu điều này, huống hồ chỗ này cách nhà họ Chu không xa, cùng lắm chỉ có vài trăm mét mà thôi.
Chu Tiểu Manh tống cổ tay lái xe đi, cùng Tiêu Tư Trí tản bộ về nhà. Tiêu Tư Trí thấy cô có vẻ ủ rũ, liền hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Chúng ta lén đi thế này, anh trai cô sẽ không tức giận chứ?”
“Không đâu, người đang yêu nhất định cảm thấy những chỗ đông người thật nhàm chán vô vị, chúng ta bỏ đi, cùng lắm anh ấy chỉ nghĩ là tôi tùy tiện thôi, chứ không nghi ngờ quan hệ của chúng ta đâu.” Chu Tiểu Manh đứng lại, nói: “Đột nhiên thèm ăn cháo thuyền[1'> quá, anh đi với tôi nhé.”
[1'> Một loại cháo ở Quảng Đông. Hàng bán cháo chính là các con thuyền trôi trên sông, nên gọi là cháo thuyền.
Hàng cháo thuyền Chu Tiểu Manh chọn nằm bên cạnh một chợ rau trong khu phố cổ, bắt taxi qua cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ. Chợ đêm bên sông Nam Duyệt đang khi đông đúc, qua mười giờ bắt đầu cho phép bày sạp hàng ra đường, từ đằng xa đã trông thấy bàn ghế bày đầy trên đường cho người đi bộ ven sông, làm con phố vốn đã chật hẹp càng thêm chật hẹp. Chu Tiểu Manh ngồi trên ghế, nhìn tờ thực đơn lem đầy dầu mỡ, hỏi Tiêu Tư Trí: “Anh ăn gì không?”
“Cũng ăn cháo đi.”
Chu Tiểu Manh gọi hai bát cháo, rồi lại gọi thêm một phần bánh mã thầy, cơn gió lạnh đêm thu thổi qua làm hai má cô đỏ ửng lên. Tiêu Tư Trí thấy đôi mắt cô sáng rực như mắt mèo, không kìm được hỏi: “Cô không biết uống rượu à?”
Đúng lúc này, chủ hàng bưng cháo lên. Cả buổi tối Tiêu Tư Trí chẳng lúc nào rảnh rang mà ăn uống, vừa nếm thử một thìa cháo, thấy thơm ngon hết sức, liền thốt lên: “Mùi vị cũng khá thật đấy.”
“Tiệm lâu năm rồi mà, anh nhìn biển hiệu mà xem.”
Tiêu Tư Trí đưa mắt nhìn tấm biển, quả nhiên rất cũ kỹ, lớp sơn trên tấm gỗ gần như sắp tróc hết. Chu Tiểu Manh nói: “Mẹ tôi ngày xưa thường hay dẫn tôi đến đây ăn cháo. Bà nói có lúc bà cảm thấy toàn thân lạnh toát, khó chịu như sắp chết đến nơi ấy, chỉ ăn thứ cháo đang sôi sùng sục thế này mới cảm thấy mình đang sống thôi.”
CHươNG 9 (25)
Tiêu Tư Trí nghe cô nhắc đến mẹ, biết cô đang đau lòng, bèn vỗ nhẹ lên bàn tay đặt trên bàn của cô như an ủi.
Chu Tiểu Manh nói: “Tôi không làm gì quá đáng, có phải không? Đó là mẹ tôi kia mà.”
Tiêu Tư Trí gật gật đầu, nói: “Không quá đáng. Vả lại, là do anh ta sai trước…”
Chu Tiểu Manh trầm mặc giây lát, chầm chậm ăn bát cháo của mình, đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, nói: “Tiểu Quang gọi.”
“Chắc gã không yên tâm về chúng ta đấy, bảo với gã là chúng ta về ngay.”
Nhưng Chu Tiểu Manh lại tắt máy đi, nói: “Cháo còn chưa ăn xong, về làm gì chứ?”
Tiêu Tư Trí cảm thấy tối hôm nay cô đặc biệt buông thả, chắc hẳn lại nổi tính tiểu thư, nên chỉ cười cười lắc đầu. Quả nhiên ngay sau đó, điện thoại của anh vang lên, Tiểu Quang hỏi: “Hai người ở đâu vậy? Người giúp việc ở nhà nói cô cậu không ở trong nhà.”
“Ra ngoài đi dạo, ăn cháo với Tiểu Manh.”
Tiểu Quang ngừng một lát, rồi nói: “Nhớ về sớm đấy.”
“Em biết rồi…” Tiêu Tư Trí còn chưa dứt lời, Chu Tiểu Manh đã bất ngờ giật điện thoại của anh, không nói không rằng mở nắp tháo pin, Tiêu Tư Trí không đề phòng, khi giằng lại được điện thoại thì cô đã vung tay ném mạnh cục pin ra ngoài lan can. Cục pin vừa nhỏ vừa nhẹ, “tõm” một tiếng, liền chìm vào làn nước xanh thăm thẳm của sông Nam Duyệt. Tiêu Tư Trí hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Chẳng làm gì cả.” Chu Tiểu Manh nhhún vai: “Nhìn cái bộ dạng trầm tĩnh bình thản của gã Tiểu Quang ấy là tôi thấy ghét! Để gã ta cuống lên một chút cũng tốt.”
Tiêu Tư Trí cầm chiếc điện thoại di động không có pin, dở khóc dở cười: “Đúng là trẻ con!”
“Tối nay chúng ta đừng về nữa.” Chu Tiểu Manh dựa lưng vào ghế vẻ hết sức biếng nhác, kim tuyến dính trên ngực chiếc váy dạ hội lấp lánh dưới ánh đèn đường, rõ ràng chỉ là chiếc ghế nhựa rẻ tiền, nhưng khi cô dựa vào ghế, trông lại giống người đẹp đang dựa vào chiếc xô pha nhung trong phòng khách nhà mình, toát lên một vẻ hoa lệ kiều diễm khó tả thành lời: “Kiế