Duck hunt
Công Tắc Tình Yêu

Công Tắc Tình Yêu

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324422

Bình chọn: 10.00/10/442 lượt.

ại nữa!”

CHươNG 9 (12)

Chu Diễn Chiếu cương quyết bẻ những ngón tay Chu Tiểu Manh ra, nhưng cô lại như con chó nhỏ cắn lấy mu bàn tay anh ta, không ngừng khóc hu hu, Chu Diễn Chiếu thậm chí còn chẳng cảm thấy đau tay, chỉ đờ đẫn cả người, muốn lôi cô ra. Hai người giằng co như vậy hồi lâu, rốt cuộc Chu Tiểu Manh cũng bị anh ta đẩy ra, cô vùi đầu xuống gối, nắm tay thùm thụp đấm lên giường, chân đạp lung tung, tựa như trở về năm mười sáu tuổi, có thể như vậy mà mặc tình buông thả, dung túng bản thân. Chu Diễn Chiếu nghe tiếng cô khóc vùi dưới gối, cuối cùng cũng đưa tay kéo cô dậy, ôm vào lòng, tựa như ôm một đứa trẻ sơ sinh, miệng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nữa…”

Chu Tiểu Manh túm lấy vạt áo Chu Diễn Chiếu, đôi môi khóc đến tái nhợt cả đi, hai tay bấu chặt quần áo anh ta như bị chuột rút, nhưng môi đã tìm môi anh ta. Nụ hôn này, dường như đã đợi từ rất lâu, rất lâu rồi, cả Chu Diễn Chiếu cũng có cảm giác, đời này có lẽ chẳng bao giờ đợi được nữa. Nụ hôn của hai người mặn chát, đắng nghét, hôn thật lâu rồi cũng không chịu nhả ra. Động tác Chu Tiểu Manh rất dữ dội, giật đứt cả mấy chiếc cúc áo ngủ của anh ta, Chu Diễn Chiếu bị cô làm đau, hơi nhăn mặt lại, nhưng vẫn để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Lúc bình minh, trời lại đổ mưa, hai người đều chưa ngủ. Chu Tiểu Manh tựa như con mèo nhỏ lanh lợi ngoan ngoãn rúc vào ngực Chu Diễn Chiếu, một mực dựa dẫm không cho anh đứng dậy, hễ anh ta hơi nhúc nhích, cô liền như con bạch tuộc áp chặt vào không chịu buông ra. Chu Diễn Chiếu đành nói: “Anh phải về rồi.”

“Không được đi!” Mấy tiếng đồng hồ trước, Chu Tiểu Manh đã vứt hết quần áo của anh ta vào trong bồn tắm xối nước, còn đổ cả chai sữa tắm tạo bọt vào. Khi ấy anh ta còn chưa phản ứng, không giật lại được, nên tất cả đều đã ướt sũng. Anh ta chưa kịp bực bội, thì đã bị Chu Tiểu Manh như con hồ ly tinh nhỏ quấn chặt lấy, chẳng còn sức đâu mà nghĩ ngợi nữa.

“Một chốc nữa là trời sáng rồi.”

“Dù sao cũng không được đi!” Đôi mắt Chu Tiểu Manh long lanh như nước, cô tựa như một con mèo vừa ăn no, lười nhác nằm phục lên người anh ta, tay nắm vào chỗ yếu hại, miệng ghé sát anh ta, đắc ý cười khe khẽ: “Hay là, anh cứ không mặc đồ thế này trèo lên cây mà trở về phòng?”

“Đừng có nắm vào đấy, đồ lưu manh!”

“Lưu manh cũng là do anh dạy thôi!” Con hồ ly tinh nhỏ lẳng lơ liếc mắt đưa tình: “Hay là em cho anh mượn ga trải giường, anh quấn vào rồi thong dong đi qua hành lang mà về… Ối…” Cô chợt phát giác có điều không ổn, nửa chữ sau chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì thấy trời đất đảo lộn, vị trí hai người đã đảo ngược cho nhau. Lần này đến lượt cô tức tối rít lên: “Lưu… manh!”

Trời sáng bảnh Chu Diễn Chiếu mới về phòng, cũng may mà đang mưa, sáng sớm trong sân không có người đi lại, lại càng không ai để ý đến tán cây. Rốt cuộc, anh ta cũng không thảm đến mức phải quấn ga trải giường, nhưng mặc quần áo ướt ngâm trong bồn tắm cả đêm, lúc ở trên cây lại bị mưa xối, đã lạnh càng thêm lạnh. Về đến phòng ngủ chính, anh ta cởi hết quần áo ướt ra, sảng khoái tắm nước nóng một trận, lấy khăn bông lau qua loa, rồi ngã vật ra giường ngủ thiếp đi.

CHươNG 9 (13)

Anh ta ngủ rất lâu, sau cùng, bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, người gọi là Tiểu Quang: “Anh Mười?”

“Hả?” Chu Diễn Chiếu vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói đầy uể oải mệt nhọc.

“Buổi sáng anh không đến công ty ạ?”

“Ừm, tôi ngủ quên mất.” Chu Diễn Chiếu nhớ ra sáng nay còn có việc, cầm đồng hồ đeo tay ở đầu giường ra xem, thấy đã là hai giờ chiều, không khỏi chửi thầm một câu.

“Anh không được khỏe à?”

“Không có gì, vừa ngủ dậy, người hơi biêng biếng.” Chu Diễn Chiếu cảm giác toàn thân xương cốt đều đau nhức. Đêm qua, con hồ ly tinh nhỏ kia gần như đã bóc lột anh ta đến tận xương tủy, mà bản thân anh ta cũng chưa từng buông thả mình như thế, thật đúng là… giờ nghĩ lại Chu Diễn Chiếu vẫn còn thấy ngạc nhiên. Anh ta bất giác khẽ cười thành tiếng, làm Tiểu Quang ở đầu dây bên kia ngơ ngác: “Anh Mười?”

“Ừm, không có gì. Tôi mệt quá, buổi chiều cũng không đến công ty đâu, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện cho tôi.”

“Vâng.”

Chu Diễn Chiếu tắt máy, lại ngẫm nghĩ một lúc, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, vừa tìm bật lửa vừa gọi điện cho Chu Tiểu Manh.

Thấy di động của Chu Tiểu Manh đổ chuông hồi lâu mà cô không bắt máy, anh ta liền gọi thẳng vào máy bàn phòng cô, quả nhiên cô vẫn chưa ngủ dậy, trả lời điện thoại cũng ú a ú ớ.

Anh ta hỏi: “Hôm nay cô lại xin nghỉ ốm à?”

“Đáng ghét!” Cô càu nhàu gác máy, rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Anh ta gọi lại, Chu Tiểu Manh chụp lấy ống nghe, gần như nổi đóa lên: “Em muốn ngủ!”

“Đáng đời, ai bảo cô tối qua lưu manh vậy chứ!”

“Anh mới lưu manh!” Chu Tiểu Manh chừng như vừa tức vừa xấu hổ, lại dập máy luôn.

Chu Diễn Chiếu chỉ nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt của cô, gương mặt trắng bóc ánh lên sắc hồng, tựa như quả trứng gà lột vỏ, ừm, không, là trứng đỏ mà người ở phố Chợ Bánh hay tặng cho hàng xóm láng giềng khi mới sinh con trai, lột hết vỏ ra, vẫn còn nhuộm một quầng hồng nhạt. Anh ta không đừng được,