Polaroid
Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327620

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

à người có lòng trung thành. Dù sao Tô Cát Vương chọn người cho ta cũng không phải là mật thám, A Tịch yên tâm.” Quân Mẫn Tâm quấn quấn sợi tóc dài buông trước ngực, cười trấn an hắn: “Lại nói, không phải bên cạnh ta còn có hai nha đầu Mộc Cẩn và Tiểu Cửu là nha hoàn cận thân sao, vô cùng chu toàn.”

Thỉnh thoảng hai người gặp mặt, giống như có chuyện nói không hết, nói không xong tâm tư. Lúc này lại hàn huyên một lúc mới phát hiện đêm đã muộn, thật sự không thể trì hoãn được nữa. Vì vậy liền lưu luyến nói tạm biệt rồi mới trở về nơi ở của mỗi người.

Kể từ sau khi đến Tây Vực, Quân Mẫn Tâm vẫn luôn cảm thấy mình xử lý mọi chuyện trong trạng thái bị động. Khi đối mặt với nguy cơ và nguy hiểm theo nhau tới nàng chỉ có thể tâm lực mệt mỏi mà ứng phó, không thể thay đổi và chi phối số mạng của chính mình.

Muốn kiên cường hơn một chút, chuyển bị động thành chủ động, kiên cường tới mức có thể thay đổi số mạng, làm chủ cuộc sống của chính mình.

Quân Mẫn Tâm rơi vào trầm tư đi qua một đoạn hành lang dài, hoàn hoàn không cảm thấy xung quanh có cái gì khác thường… Bỗng nhiên, trong bóng tối một bóng đen lao ra từ khúc quanh, cánh tay dài duỗi một cái liền bịt chặt miệng nàng, kéo nàng vào khúc quanh!

Đầu óc nhất thời trống rỗng qua đi, Quân Mẫn Tâm bắt đầu giãy giụa “ưm ưm”. Bóng đen sau lưng siết chặt tay lại thêm một chút, một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền tới:

“Đừng kêu, là ta.”

Lạc Trường An??! Hắn lại tới làm gì!

Quân Mẫn Tâm ngừng giãy giụa, Lạc Trường An thấy nàng không kêu nữa mới chậm rãi buông tay đang che miệng nàng ra. Quân Mẫn Tâm giơ tay xoa xoa môi, một bụng nghi ngờ xoay người nhìn chằm chằm Lạc Trường An.

Trong bóng tối, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng loé ra chút ánh sáng không rõ là gì. Thấy Quân Mẫn Tâm không chút cố kỵ quan sát mình, Lạc Trường An cảm thấy có chút co quắp mất tự nhiên, xoay mặt không dám nhìn thẳng nàng.

Nhất thời Quân Mẫn Tâm cảm thấy buồn cười: Lạc Trường An sợ hãi. Cửu Vương Gia kiệt ngạo, ngang ngạnh không ai bì nổi, vậy mà thấy mình lại sợ hãi, chột dạ sao?

Hai người cùng trầm mặc không nói, Quân Mẫn Tâm càng thêm nghi ngờ: Người này đuổi theo mình đến tận Tây Vực, nửa đêm lẻn vào Vương cung bắt được mình lại không mở miệng nói chuyện, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Cuối cùng, vẫn là Quân Mẫn Tâm mở miệng trước: “Cửu Vương Gia mạo hiểm tới đây là có chuyện gì?

Ánh mắt Lạc Trường An loé lên, hạ quyết tâm nói: “Hiện tại cạnh nàng chỉ còn nguy cơ tứ phía, Tây Vực này không thể ở lại nữa, theo ta đi.”

Lại là câu nói này!!

Quân Mẫn Tâm lành lạnh cười một tiếng, mười ngón tay vân vê hạt trân châu tô điểm trên váy dài, thờ ơ nói: “Đất trong thiên hạ đều là của vua*, Cửu Vương Gia muốn đưa ta đi như thế nào đây?” (Ý nói đâu cũng có vua ý ạ)

Lạc Trường An dựa người trên tường, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Nàng đi theo ta… Ta nuôi nàng.”

Quân Mẫn Tâm sững sờ, sau đó giống như nghe được chuyện cười buồn cười nhất thiên hạ, ôm bụng cười đến gãy lưng, mãi đến khi khoé mắt xuất hiện giọt nước nàng mới không dấu vết lau nó đi, đỡ tường chậm rãi đứng dậy, giống như đùa cợt liếc Lạc Trường An:

“Cửu Vương Gia, ngài lấy đâu ra tự tin cho rằng ta sẽ đi cùng ngài? Như thế nào, chỉ vì để có đủ sức mạnh chống lại Hoàng đế ca ca của người cho nên liên tục không bỏ qua cho một tiểu quả phụ là ta đây?”

Toàn thân Lạc Trường An cứng đờ, dường như không ngờ rằng người luôn dịu dàng như Quân Mẫn Tâm có thể nói ra lời nói giễu cợt bén nhọn đến vậy, ánh sáng trong đôi mắt lập tức nhạt dần. Nam nhân cuồng ngạo không ai bì nổi, lúc này sắc mặt chật vật đến thảm thương. Hắn bẻ gãy kiếm, môi mỏng khép mở vài lần, không lưu loát nói:

“Không phải như vậy, Mẫn Tâm, hiện tại không phải như vậy nữa rồi… Ta chỉ muốn vãn hồi.”

Vãn hồi?

“Lạc Trường An, ngươi thay đổi rồi.” Quân Mẫn Tâm trầm ngân trong chốc lát, bỗng nhiên nói.

Nghe nói lần trước trên chiến trường hắn bị trúng tên ngã khỏi ngựa, suýt nữa mất mạng, như thế nào sau khi thương thế lành lạnh lại giống như trở thành người khác. Không nói đến khí chất hay lời nói, tất cả đều bớt đi vài phần kiêu ngạo và tài năng của một thiếu niên quý tộc, nhiều thêm một phần thành thục từng trải và bình tĩnh… Càng đáng sợ hơn là, hai lần hắn ta đến tìm nàng đều dùng ánh mắt thâm sâu và phức tạp nhìn nàng.

Sắc mặt Lạc Trường An khẽ thay đổi, hắn hít sâu một hơi nói: “Nàng cho rằng tại đêm tân hôn của nàng, việc Tô Cát Mục Lặc soán vị chỉ là một sự trùng hợp thôi sao? Là chủ ý của hoàng huynh.”

Quân Mẫn Tâm vốn định xoay người rời đi, nghe thấy vậy nàng chợt ngừng bước chân.

Lạc Trường An tiếp tục nói: “Tô Cát Mục Lặc đã sớm bắt tay với hoàng huynh, lấy cớ hoà thân để ngăn chặn Tô Cát Vương, để Mục Lặc có thể thực hiện mưu đồ bí mật soán vị. Điều kiện tương ứng là, Mục Lặc phải thay hoàng huynh diệt trừ nàng, như thế không những có thể chèn ép Tĩnh Vương mà còn có thể gây nên mâu thuẫn giữa hai nước Tĩnh, Hồ, hoàng huynh ở giữa trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi… Ta không biết nàng dùng cách gì để Mục Lặc t