Công chúa thay đổi

Công chúa thay đổi

Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326474

Bình chọn: 9.00/10/647 lượt.

cười. lêquýđôn Thiếu niên hỗn huyết khôi ngô nở nụ cười, Quân Mẫn Tâm cảm thấy toàn bộ thế giới của mình tràn ngập ánh nắng mặt trời, muôn tía nghìn hồng tầng tầng nở rộ, vô cùng rực rỡ.

“Hôm nay Mẫn Nhi thật lợi hại, ta không biết thì ra tham vọng của nàng lớn như vậy.”

Biết Trần Tịch nói đến chuyện hôm nay đàm phán với Lạc Trường An, Quân Mẫn Tâm cười gian xảo: “Khẩu vị* lớn mới có thể ăn no, ăn no mới có sức đánh nhau, đánh thắng mới không bị ức hiếp!” Vừa nguỵ biện, vừa đưa môi lên trước: “Ca, thưởng một cái!”

*胃口 vừa có nghĩa là lòng ham muốn vừa có nghĩa là khẩu vị.

Trần Tịch sửng sốt nhìn nàng, lâu lắm rồi không nghe nàng gọi hắn là ca ca, hiện tại tiếng “ca” cả đời mềm mại truyền vào trong tai quả thật khiến hắn chấn động, ngay sau đó tai cũng nóng lên. Dưới sự động tình, một tay hắn giữ cánh tay mảnh khảnh của nàng, một tay đè chặt gáy nàng, kèm theo một nụ hôn triền miên nóng rực.

Sau khi hôn xong, nàng mềm mại ngã trong ngực hắn. Trần Tịch nhẹ tay vuốt những sợi tóc của nàng, thâm tình nói: “Mẫn Nhi, sau khi hồi cung ta sẽ cầu hôn nàng, được không?”

Cơ Linh hấp tấp đến lấy lòng Quân Mẫn Tâm, yên lặng đứng ngoài doanh trướng, nghe thấy một câu sau cùng trên khuôn mặt hắn hiện vẻ sợ hãi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt loé lên vài lần, cuối cùng không nói một lời cứ thế rời đi.

Một bộ hồng y, tịch mịch như tuyết.

Ngày hôm sau, nhóm người Quân Mẫn Tâm đại diện Tĩnh quốc đàm phán lần nữa cùng Khương quốc.

Đêm qua một trận tuyết lớn rơi xuống bao phủ mặt đất đã hơi đông lại, khi dẫm lên phát ra những âm thanh lạo xạo. Bầu trời vô cùng u ám, mây đen nặng nề buông xuống. Lạc Trường An đưa qua một tờ hiệp ước mới nói: “Phía Bắc Tố Hà, đây là ranh giới nghị hoà cuối cùng chúng ta chấp nhận.”

Quân Mẫn Tâm không ngờ Khương hoàng xảo quyệt lại thực sự đáp ứng lấy Tố Hà làm ranh giới phân chia quốc thổ, nhất thời có phần sửng sốt. Hiệp ước trong tay Thẩm Lương Ca và Quân Nhàn chuyển một cái, lại trở về trong tay Quân Mẫn Tâm, cẩn thận đọc đi đọc lại, sau khi xác định không có gì sai sót Quân Mẫn Tâm mới an lòng ký tên.

Lúc đóng dấu ngọc tỷ, Quân Mẫn Tâm hơi ngừng lại, dường như có chút không dám tin, Tĩnh quốc thắng, thắng đế quốc Đại Khương ngông cuồng tự đại! Bản thân thắng, thắng nam nhân từng phụ lòng nàng, tặng nàng một mũi tên xuyên tim!

Không thể nào tin được, bọn họ cứ vậy thắng. Hết thảy cứ như ngày hôm qua, đột nhiên cảm giác bản thân mình chưa từng làm gì cả, lại tự nhiên cảm thấy đã qua ngàn năm đằng đẵng.

Vẻ mặt thay đổi một cái, Quân Nhàn vươn ngang tay ra, che trên bàn tay nắm ngọc tỷ của Quân Mẫm Tâm, vô thanh vô tức ấn xuống.

Chương ấn đỏ tươi, tất cả, tất cả đều kết thúc.

Hai nước mỗi bên giữ một bản hiệp ước, lại nói từ biệt theo nghi thức, Quân Mẫn Tâm nhảy lên lưng ngựa, chợt nghe Lạc Trường An cất lời.

Hắn nói: “Mẫn Tâm, có thể nói với nàng đôi câu không?”

Lạc Trường An gọi nàng là “Mẫn Tâm” chứ không phải “Điện hạ” đủ để nói rõ đây là chuyện riêng. Quân Mẫn Tâm quay đầu lại, chợt ngẩn ra. Nàng thấy nam nhân cao ngạo như được chạm khắc này mím chặt môi, nhưng lại dùng ánh mắt thân thiết, cầu xin nhìn nàng.

Bỗng sợ nghe thấy câu trả lời, Lạc Trường An rũ mắt nâng roi, lẻ loi một mình giục ngựa chạy chậm về phía Đông. Con ngựa chạy không nhanh, tựa như đang đợi Quân Mẫn Tâm đuổi kịp.

Trù trừ trong chốc lát, cuối cùng Quân Mẫn Tâm quyết định theo sau, có một số việc nàng nhất định phải cùng Lạc Trường An chấm dứt. Vừa định giơ roi thì cổ tay bị nắm lấy, Quân Mẫn Tâm quay đầu lại thì thấy lo âu tràn ngập đôi mắt Trần Tịch.

Nàng nhoẻn miệng cười trấn an Trần Tịch: “Sau một nén nhang, nếu ta không trở về A Tịch tới cứu ta nhé.” Trần Tịch vẫn không buông tay, Quân Mẫn Tâm đành phải than thở: “A Tịch, ta không thể trú dưới sự bảo vệ của chàng cả đời. Tin ta, việc nhỏ như này ta có thể giải quyết.”

Giục ngựa chạy men theo dấu vết vó ngựa lưu lại nơi Lạc Trường An đi qua, vó ngựa hất tuyết vụn lên như đoá hoa quỳnh. Sau một khắc, từ trên bầu trời khẽ bay xuống từng hạt tuyết mịn, trong một màu trắng xoá dần hiện một điểm đen, là Lạc Trường An và ngựa của hắn.

Quân Mẫn Tâm thả chậm tốc độ của ngựa, sau đó tung người nhảy xuống, nàng không nói gì, Lạc Trường An cũng không lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù và âm thanh bông tuyết bay xuống. Nam nhân quật cường quay sống lưng thẳng tắp về phía nàng, tựa như khắc băng.

Quân Mẫn Tâm than thở: “Phần mộ tại Lạc Hà cốc, là ngươi mới làm phải không?”

“Nàng thấy rồi?” Giọng nói Lạc Trường An khàn khàn mà khô khốc, hoàn toàn mất hết hăng hái của thời trẻ tuổi. Hắn chậm chạp, cứng ngắc xoay người lại, thế này Quân Mẫn Tâm mới nhận thấy dưới mí mắt hắn là một quầng thâm đen nhàn nhạt. Hắn chần chừ trong giây lát: “Nàng… Lúc nào thì quay lại quá khứ?”

Quân Mẫn Tâm sững sờ, cười: “Chuyện loạn thần quái lực như thế, ngươi tin không?”

Lạc Trường An hơi nhếch môi theo thói quen, nhìn thẳng nàng. Quân Mẫn Tâm biết không thể gạt được hắn, cũng không muốn lừa gạt nữa, liền đáp: “Từ hôm ngươi bắn chết


Old school Easter eggs.