
n, khiến anh khựng lại_ nằm xuống đi. Anh đang bị thương đó!
– Bé… Bé Băng?_ anh bất ngờ, nhưng cảm thấy mình vừa sai cái gì, anh vội chữa lại_ xin lỗi… Bảo Nhi…
– Ko sao đâu. Cứ gọi như anh muốn_ nó nhìn ra cửa sổ, ko dám nhìn thẳng vào mắt anh.
– Thật… Thật chứ?_ anh vui mừng nắm lấy tay nó, vô tình làm động vết thương_ A! Đau quá!
– Sao vậy? Đã bảo anh ko được cử động mà!_ nó hốt hoảng chỉnh lại tay anh để yên xuống giường.
– Anh ko sao. Bé Băng đừng lo cho anh_ anh cười nhẹ, nhìn về hướng nó đang cau mày.
– Ai… Ai lo cho anh chứ_ nó giật mình lấp liếm_ tại tôi là người gây ra tai nạn này nên tôi phải chịu trách nhiệm thôi!
– Ừ, anh biết rồi._ anh cười buồn, mặt thoáng thất vọng.
– Ơ… Nhưng mà…
– Tôi mang nước uống về nè!_ hắn mở cửa bước vào, chặn ngang lời nó nói, nhìn thấy anh đang mở mắt, hắn vui mừng hỏi_ Anh Quân! Anh tỉnh rồi!
– Ừm. Anh tỉnh rồi.
– Anh quen hắn sao?_ nó thắc mắc hỏi anh, giọng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được hàn khí quen thuộc_ từ bao giờ vậy?
– Mấy hôm trước. Lúc cô mất tích_ hắn trầm giọng nói, làm ko khí trở nên căng thẳng.
Im lặng.
– Mọi người lo cho anh lắm đấy!_ hắn phá tan ko khí căng thẳng ấy_ Nhất là…
Đến đây, hắn ko nói nữa và nhìn về phía nó. Nó quay lại, lườm hắn cháy mặt.
Anh nhìn biểu hiện của nó và hắn, khẽ cười hiểu ra. Anh rất vui…!
Cánh cửa phòng kêu cốc cốc. Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quay về phía cửa.
– Vào đi!_ anh nói_ cửa ko khoá!
– Anh Quân! Anh tỉnh rồi hả?_ Ana mở cửa chạy vào, cười tươi. Đằng sau Ana là Ken, Key và nhóc Lâm.
– Ừ. Anh đỡ rồi. Mọi người đừng lo lắng quá!
– Người một nhà cả mà anh! Đừng như vậy!_ Ken xen vào, lanh chanh nói.
– Ừm. Cảm ơn các em!_ anh khẽ cười, cảm ơn.
– Nhóc Lâm! Em ko lo học mà ở đây nghịch hả?_ nó nhìn thấy nhóc Lâm đang đụng lung tung vào đồ đạc, nhíu mày nói.
– Thằng em của chị thiên tài rồi đâu cần phải làm những cái bài lớp 1 trong SGK đâu_ nhóc Lâm xìu mặt nói, tiện thể tự sướng.
– Đu ăng ten vừa thôi nhóc! Cẩn thận ngã vỡ mặt!_ Ana nhìn thằng nhóc Lâm, cười đau bụng, cố nói.
– Em nói sự thật! Chị ko tin em gì cả!_ nhóc Lâm phụng phịu, nhìn cực cute.
– Ồ! Sự thật! Hahahaha!_ Key trêu, giọng tí tởn. Mĩ nam mà đứng trước công chúng mà nói kiểu này chắc tụt mất 50% fan mất!
Hahahaha!
Cả phòng cười tươi. Còn nó, nó chỉ thoáng cười rồi biến mất ngay nên rất khó nhận ra. Chỉ mình anh duy nhất nhận thấy được.
Cốc cốc cốc!
Cả đám ngừng cười. Còn ai đến nữa hả? Ana nhìn Ken, Ken lắc đầu nhìn nhóc Lâm, nhóc lại nhìn về phía anh, anh lại nhìn về phía hắn, hắn quay đầu nhìn về phía nó (ặc, chơi trò nhìn nhau) Nó im lặng một chút rồi nói:
– Vào đi… Papa!
– Sao con biết là ta?_ ông mở cửa nhìn nó ngạc nhiên, hỏi khẽ.
Mọi người nhìn nó khó hiểu. Anh cũng suy nghĩ rồi nhớ ra:
– À! Kiểu gõ cửa! Papa có đặc điểm gõ cửa kêu đúng 3 lần. Ko bao giờ gõ lần thứ hai và cũng ko hề lên tiếng gọi mà chỉ đứng đó chờ dù cho phải đợi lâu đến đâu đi chăng nữa!_ nói đến đây, anh quay sang nó_ phải ko Bé Băng? Ko ngờ bao nhiêu lâu rồi mà em vẫn nhớ.
Nó ko trả lời mà chỉ gật đầu. Ko khí lại trùng xuống. Mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng…
…
Papa nó đánh tan sự im lặng đó, hơi ngập ngừng nói với nó:
– Papa có chuyện muốn nói với con… Chuyện 7 năm trước…
Nó cắt ngang lời ông:
– Con ko muốn nghe!
– Cô hãy cho họ cơ hội đi! Bảo Nhi!_ hắn nắm tay nó, khuyên bảo (cha này lợi dụng)
– Nhưng…
Im lặng.
– Được rồi! Papa và hai nói đi!_ nó thở dài, hạ giọng nói.
– Cảm ơn con…
~quá khứ~
– Ông mau chọn đi! Một là con gái ông, hai là cái gia tài nhà ông!_ một người đàn ông vẻ bặm trợn nói, đập rầm vào bàn.
– Ông đừng lấy con gái ra uy hiếp tôi! Nó ko thể bị ông bắt được! Vệ sĩ của tôi sẽ bảo vệ con tôi!_ người đàn ông có khuôn mặt trái hẳn với người đàn ông kia, tức giận nói.
– Hahaha! Mấy tên vệ sĩ ranh con đó mà làm nổi trò trống gì!_ tên đàn ông bặm trợn nói, cười ha hả.
– Ông…
– Haha! Đừng nghĩ cho
nó đi nước ngoài, tôi sẽ cho nổ bom cái máy bay đó đấy!
– Tại sao ông lại hại con bé chứ? Nó mới 10 tuổi thôi mà!
– Đó là tại ông! Tại ông hại Yến Yến (mama nó) phải chết! Tại sao… Tại sao cô ấy lại yêu ông chứ! Sao cô ấy ko chọn tôi?_ tên đàn ông bặm trợn đau khổ nói, khoé mắt chảy ra một giọt nước mắt.
– Con bé… Rất giống cô ấy… Nên anh muốn nó phải ko? Hả?!?_ người đàn ông mặt hiền hậu bây giờ mắt long sòng sọc, mặt đỏ rực.
– Haha! Phải! Tôi sẽ giết nó! Ông sẽ ko gặp lại hình ảnh cô ấy trong bất cứ người nào nữa! Anh ko được mà tôi cũng ko!
– KHÔNG ĐƯỢC!!!
– Haha, cứ suy nghĩ đi! Chọn đúng đừng để hối hận! Hahahaha!
– KHỐN KIẾP!!!
Mọi chuyện vừa nói lọt hết vào tai một đứa trẻ… Đó chính là anh nó…
Chờ tên bặm trợn kia đi, anh mới bước tới, mặt sa sầm vào phòng papa mình, lạnh giọng:
– Papa, giải thích cho con tất cả mọi chuyện!
Ông giật mình quay sang anh, lắp bắp:
– Quân, tại… tại sao con… con lại… lại ở… đây…?
– Papa giải thích cho con!!! Tại sao lại liên quan đến Bé Băng ở đây?! Papa!
– Ta… Ta…
– Papa!