
!
– BỎ RA!_ Ana khó chịu_ tôi ko cần nghe anh giải thích!
– Cô phải nghe!_ Ken chuyển sang bực tức.
– Tại sao tôi phải nghe?_ Ana bực mình.
– Vì…_ Ken nghẹn họng.
Như được thể lấn tới, Ana nói thêm:
– Vì? Vì cái gì chứ? Anh ko nói được phải ko?
Bị dồn tới mức đường cùng, Ken đành nhắm mắt làm liều:
– Vì… Tôi thích cô! ANA, TÔI THÍCH CÔ!
Ana khựng lại. Chuyện đó… Là thật sao?
– Anh… Anh vừa nói gì?_ Ana lắp bắp, run run.
– Tôi nói là tôi thích cô, Ana_ Ken nhắc lại lần nữa, giọng chắc nịch.
– Anh… Anh nói dối!_ Ana thất thần_ thích tôi… Tại sao lại hôn cô ta?
– Tôi ko nói dối!_ Ken nắm tay Ana, khẳng định_ đó là cô ta chủ động, tôi…
– Anh đừng nói nữa!_ Ana lắc đầu_ tôi ko muốn nghe!
– Nghe tôi giải thích!_ Ken nói to hơn.
– Tôi ko biết!
Cuối cùng, Ken ôm lấy Ana:
– Hãy tin tôi, Ana. Hãy tin tôi.
– Anh… Tên trời đánh! Huhuhuhu…!
Ana gọn trong lòng Ken khóc to, ấm ức bây giờ được xả hết qua nước mắt.
…
– Khóc chán chưa? Anh đưa em tới một nơi!_ sau khi thấy Ana khóc xong, Ken kéo tay Ana chạy đi.
…
– OA, Ở ĐÂY LÀ ĐÂU VẬY? ĐẸP QUÁ!_ Ana hét to, vẻ vui mừng.
– Đây là chỗ anh định tỏ tình với em_ Ken bước tới, tay giấu sau lưng.
Ana quay lại nhìn Ken, vẻ ko tin nổi.
– Thật mà!_ Ken khẳng định, rồi quỳ một chân xuống, tay giấu đằng sau được đưa ra trước, lộ ra một bó hoa hồng đỏ rất đẹp_ làm bạn gái anh nhé, Ana.
Ana cảm động, nước mắt rơi xuống, hai tay nhận lấy bó hồng, trả lời nhẹ nhàng:
– Em… Đồng ý!
– Hura! Cô ấy đồng ý rồi!_ Ken vui mừng, bế Ana lên xoay vòng, cười tươi như hoa hướng dương.
Ana thấy thế cũng vui lên bội phần.
Hạnh phúc…
Đó là suy nghĩ của Ana lúc này…
~
“RENG…RENG…”
Ana nghe điện thoại, một lúc sau chạy tới kéo tay Ken, hét ầm lên:
– KEN! KEN! NHI, NHI NÓ TRỞ VỀ RỒI!
– Vậy mau về thôi!_ Ken vội lên xe cùng Ana trở về nhà pama nuôi nó.
~
– NHI! NHI! BÀ ĐÂU RỒI!_ Ana chưa vào tới cổng đã hét ầm lên, nhưng nhìn thấy pama nuôi của nó vội hạ giọng, cúi đầu_ cháu xin lỗi cô chú!
– Ko sao_ mama nuôi nó cười tươi_ Nhi nó ở trên phòng đó cháu!
– Dạ cháu biết rồi. Cháu cảm ơn cô!_ Ana cúi đầu lần nữa.
– Ko cần đâu. Tôi ở đây_ một giọng nói băng giá phát ra, nghe như ở Bắc cực vậy.
– Nhi! Nhi! Bà đây rồi! Suốt tuần nay bà đi đâu vậy? Có làm sao ko?_ Ana vội chạy tới chỗ nó, nhìn tổng thể, liến thoắng_ sao bà ko trả lời tui? Nói đi chứ!
Nó khó chịu nhíu mày, phát ra giọng lạnh băng:
– Ko sao! Chưa chết!
– Bà…_ Ana nhận ra nó có vẻ khác trước kia, lạnh lùng với cả mình_ Nhi… Bà… À!… Là… Băng Băng mới phải!
– Đừng gọi tui bằng cái tên đó!_ giọng nó ngày càng trầm hơn, hàn khí bao phủ_ tui là Bảo Nhi!
– Tui biết rồi… Xin lỗi… Bảo Nhi_ Ana có vẻ sợ hãi, cúi đầu xuống như người mắc lỗi, chưa bao giờ cô thấy nó đối xử với mình như vậy cả.
Cảm thấy mình hơi quá đáng, nó đành hạ bớt giọng nói âm độ của mình:
– Xin lỗi… Tôi hơi quá đáng…
– Ko sao. Là tui sai_ Ana ngước đầu lên, cười tươi.
– Được rồi. Bà về đi_ nó nhìn sang chỗ tên Ken đang đứng ngoài cửa nhìn Ana_ Ken, đưa Ana về. Mất sợi tóc nào thì cậu tự biết hậu quả_ giọng nó ngày càng trầm xuống, nghe giống như đe doạ.
– Tôi… Biết rồi_ Ken giật mình, ko rét mà run khi nghe nó nói.
– Bà… Mai đi học ko?_ Ana ngập ngừng, sợ mình nói sai điều gì khiến nó bực mình.
– Có. Về đi!
Nó quay đầu bỏ lên phòng. Ana nhìn theo nó buồn bã, quay đầu đi theo Ken.
“Xin lỗi. Vì đã quá đáng với bà. Nhưng tui phải làm vậy. Xin lỗi…” Green school.
Một mĩ nhân như từ trong tranh ra bước vào cổng trường Green school, gây chấn động cho toàn trường.
– Ai đây? Học sinh mới hả? Đẹp quá!_ nam sinh 1.
– Ôi, cô ấy đẹp quá!_ nam sinh 2 cảm thán.
– Nhưng mà cô gái ấy lạnh lùng thật. Hàn khí toả ra thật đáng sợ._ nam sinh 3 nhận xét.
– Hứ, đẹp cái quái gì chứ. Tôi đẹp hơn cô ta_ nữ sinh 1 lườm mĩ nhân đó, nói.
– Nhìn cái bản mặt của cô ta mà phát ghét! Vừa kiêu vừa chảnh!_ nữ sinh 2 tức giận.
– Nè, cô ko đẹp bằng cô ấy thì đừng tỏ ra ghen tức như vậy chứ!_ nam sinh 1 bất bình.
– Cái gì chứ? Tôi mà phải ghen tức với cô ta hả? Mơ đi!_ nữ sinh 2 phản bác lại.
Bla blo…
– IM ĐI! ỒN ÀO!_ cô gái khó chịu lên tiếng.
Những con người đang bàn tán về cô gái bây giờ im bặt. Nhẹ nhàng bước tiếp, cô gái tiến thẳng vào khối 11.
11A1.
– Ê mọi người! Trường ta hôm nay có một học sinh mới đấy_ một nam sinh hào hứng nói.
– Là nữ hả? Chắc xinh lắm_ một nam sinh khác chống cằm nói.
– Ủa sao mày biết là nữ? Mà còn bảo là xinh nữa? Mày đã thấy đâu?
– Nhìn cái bộ mặt điên điên khùng khùng của mày là tao biết rồi. Khỏi nói cũng biết!
– Mày hiểu tao quá ha! Nhưng cô ta xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng quá!
“Xinh đẹp? Lạnh lùng? Chẳng nhẽ… Chắc ko phải đâu!”
– Ồ, nên gọi là kiêu hay lạnh lùng vậy?
– Lạnh lùng chính xác hơn. Người cô ta như tảng băng vậy. Hàn khí rất đáng sợ.
“Hàn khí đáng sợ? Chỉ có… Ko, ko phải. Chắc giống thôi.”
– Cô ta lớp mấy?
– Hình như là 11. Thấy cô ta đi về phía khối mình. Còn là khối A của bọn mình nữa chứ. Ôi! Người đẹp! Người đẹp vô l