
hắn mặc dù chẳng muốn có lỗi với Nam tước nhưng họ cũng chẳng thể nào làm gì được ngoài việc chấp nhận. Đơn giản vì cuộc sống sau này là do con trai họ quyết định.Những cặp đôi khoác tay nhau bước vào lễ đường. Trên môi họ là những cười xinh đẹp.Họ cùng nhau bước vào nhà thờ này đây , để cùng nhau minh chứng cho một hôn lễ trong mơ không kém phần trang trọng. Đặc biệt nhất là sự xuất hiện của nữ hoàng Anh....Hôm nay hắn khoác lên người nguyên một bộ vest trắng tinh tươm. Chân sãi những bước dài trên thảm đỏ bước vào nhà thờ. Bên trái ngực cài một bông hồng màu tím – bông hoa đặc biệt nhất từ trước đến nay. Màu tím của sự thủy chung.Trên môi hắn luôn thường trực nụ cười lấp lánh mang đầy ánh sáng của mùa xuân., Dịu dàng và ấm áp.Thời gian như lắng động lại tất cả. Trên mặt hắn nụ cười dần tắt hẳn , Thời gian chờ đợi rất lâu rồi nhưng cô dâu vẫn chưa xuất hiện.Những tiếng xì xào bàn tán vang lên. Rồi chợt im lặng khi bắt gặp ánh mắt giết người của hắn.Nỗi lo sợ , sốt ruột ngày càng hơn hiện rõ trên gương mặt từng người , Đã quá nữa tiếng rồi mà nó vẫn chưa xuất hiện.Những đôi mắt chờ đợi hướng về phía cửa. Bọn trẻ nhìn sang các ba của mình với vẻ mặt buồn thiu. Mẹ của chúng chưa bao giờ vô trách nhiệm thế này....Cách cửa dần bật mở , Mọi người nhẹ nhàng thở phào. Nhưng khi thấy sự hốt hoảng trên gương mặt của Trúc khi chạy vào càng khiến mọi người lo lắng hơn.Hắn nhìn thấy Miu chạy vào liền bước nhanh đến hỏi nhỏ. Chẳng phải nhỏ là người đón nó ở phòng chờ sao. Sao lại chạy ra đây một mình.– Nguyệt Anh đâu rồi ? Sao cô ấy chưa ra.– Nguyệt Anh biến mất rồi. Cả phòng trống trơn không có ai cả. Em tìm khắp nơi nhưng không thấy. Chỉ thấy cái này.Nhỏ nói rồi đưa cho hắn sợi dây chuyền có đeo chiếc nhẫn bị đứt cả mốc gài lại. Nét lo lắng hiện rõ trên từng gương mặt. Hắn cũng không còn bình tĩnh nữa. Hỏi nhỏ gấp gáp.– Làm sao tìm thấy nó , tìm nó ở đâu.– Nó rơi ở ngoài cổng ấy.Lời nhỏ vừa dứt hắn đã chạy đi. Hắn biết chắc là nhỏ xảy ra chuyện mà. Nếu không sẽ không có chuyện trẽ gần đến nữa tiếng đồng hồ. Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán nhiều hơn.Tốp đầu tiên là của Vũ và Bảo , chia nhau ra tiễn khách khứa , Đồng nghĩa với việc hôn lễ đã bị hủy.Nhóm hai bắt đầu đến phòng chờ.Đồ vật bị dịch chuyển , có cả sự xô xát ở đây , Phấn trang điểm cũng rớt xuống đất khá nhiều , Đặc biệt là chiếc khăn tẩm thuốc mê vứt ở góc tường được anh hai tìm thấy.Mọi nghi vấn được đưa lên hàng đầu. Trường hợp duy nhất là nó bị bắt cốc mà thôi......Mọi người giờ đây gần như ngồi trên đống lửa. Một chút tin tức cũng không có. Ruột gan từng người như không yên được. Đặc biệt là hai , cứ lao đầu vào thí nghiệm kết quả mẫu thử chiếc khăn xem có tìm được manh mối gì không. Còn tại sao anh nghiên cứu được là vì anh đã hoàn thành xong khóa học nghiên cứu về các loại hóa chất một cách xuất sắc.Hắn cũng không kém cạnh anh tí nào. Mọi thứ đều được hắn khoanh vùng trên bản đồ máy tính , một cách rõ ràng và chuẩn xác nhất. Nhưng tất cả cũng chỉ là mò kim đáy biển mà thôi.Bao nhiêu nhà kho , bao nhiêu nhà xưởng bỏ hoang , bao nhiêu người có khả nắng làm chuyện này chứ , Tất cả đều có thể..Sự cố gắng miệt mài của hai cuối cùng cũng có kết quả. Mẫu thuốc và mùi hương trên chiếc khăn còn lưu lại nhanh chống được tìm ra.Mùi hơng khá đặc biệt. Là một mùi hương nhẹ nhưng loại này thì rất đắc. Ít ai có thể mua được ngoại trừ là người giàu có.Hắn cũng bắt tay vào công việc tìm kiếm danh sách người mua hàng. Sản phẩm được sản xuất ra là của công ty G một công ty thuộc quyền sở hữu của gia đình hắn.Danh sách dần hiện ra. Người cần tìm cũng đã xuất hiện. Chỉ có đều ,cái tên vừa được hắn đọc lên khiến mọi người sững sốt.Đặc biệt là đối với Vũ , Minh , hai và Sally với Peter cùng nữ hoàng Anh.Người hai run lên bần bật , nỗi tức giận đang kiềm nén ngày càng lớn. Một lần là quá đủ rồi.....Cách đó cũng không xa lắm , chỉ là mọi người không để ý đến thôi.,Mùi mốc meo bốc lên từ những căn nhà kho chứa đầy xăng dầu của một hãng xăng đã bỏ hoang bay khắp nơi. Chúng sộc vào mũi khiến cho người ta khó chịu. Chỉ cần một ngọn lửa duy nhất thôi. Tất cả sẽ cháy thành tro. Và nó cũng không ngoại lệ.Lờ mờ tĩnh dậy khi được tặng miễn phí một xô nước lạnh vào người.Mùi xăng dầu sộc vào mũi khiến nó khó chịu. Đôi mắt nó nhìn khắp một lượt. Bên trong căn nhà là những tên bặm trợn đang nhìn nó cười thách thức. Phía xa là Sunly đang ngồi nhấp như li trà nóng , nhàn nhã và khoan thay.Nó nhếch môi cười nhạt , xem ra nó cũng có ngày bị người ta nhốt vào gần giống nơi mình từng làm với những người khác trước đây.Sunly tiến lại gần nó hơn , cô ta nhếch mép cười nhìn nó. Nụ cười được cho là đáng sợ nhất từ trước đến nay. Nhưng so với nó thì nụ cười ấy quá đỗi bình thường.Cô ta hạ thấp giọng hỏi nó.– Chào Joe.Nó không đáp , chỉ nhìn cô ta một cái rồi đưa mắt nhìn nơi khác. Tức giận khi thấy mình bị lơ. Đưa tay lên tát nó một cài thật đau. Một bên má phải hằng lên dầu năm ngón tay của ả.Giọng cô ta mang theo hơi lạnh nhìn nó cười.– Cái tát này là trả cho mày về tội tát tao lần trước đầy Joe