XtGem Forum catalog
Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323654

Bình chọn: 10.00/10/365 lượt.

đường.Nó nhớ trước đây nó từng đi ăn chè với ai đó nhưng chẳng nhớ ra. Thậm chí là còn kéo người đó chụp ảnh chung nhưng giờ tìm lại thì chẳng thấy tấm nào. Có lẽ là hai đã vứt chúng đi hoặc là nó làm lạc đâu đó.Vài người đi vào quán cứ đưa mắt nhìn nó chằm chằm , cả cái tên vừa mới bước vào quán cũng bị mấy bà cô ông chú nhìn , thậm chí là cả mấy đưa bé xíu cũng ráng ngó nhìn.Cả hai đều khó chịu ra mặt. Đã bao lần nó bị người khác nhìn thế này nhưng sao vẫn cảm thấy bực.Người con trai vừa mới bước vào ngồi gần bàn nó , cũng quay ra nhìn nó. Mặc dù anh ta cũng đang bị người khác nhìn đấy thôi nhưng lại không biết ngượng mà nhìn nó chăm chăm. Bực bội , nắng nóng khiến nó như ức chế trong lòng. Buông câu mắng lạnh tanh.– Nhìn đủ rồi thì ăn chè đi đồ điên.Tên ấy chẳng nói chẳng rằng bê nguyên chén chè qua bàn nó ngồi , giọng đôi phần thấp đi nhưng chẳng thiếu khí lãnh bao quanh.– Nhì cô thì đả sao.– Tôi và anh không quen.Nó chẳng vừa đốp chát lại ngay. Công nhận nó phải tự khâm phục mình thật , mới có một năm sống cùng hai mà nó học được từ anh tật hay đốp chát. Lúc trước chuyện nó vừa nói ra không hợp ý liền bị anh chặt chém ngay. Thì giờ tới nó. khâm phục thật.Người vừa rồi nghe nó nói thế liền cười lạnh một cái , mới gặp vừa nãy giờ bảo không quen. Thật ra người ngồi trước mặt hắn là người thế nào. Ba phần thế này thì bảy phần lại thế khác. Tính cách lúc giống nó , lúc lại như người xa lạ chẳng quen chẳng biết. Mà có quen biết đâu chỉ vừa mới nhìn thấy nó ở buổi tuyển người nhưng lòng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc. Cảm giác như nó vẫn còn sống , còn hiện diện bên cạnh hắn vậy.– Tôi vừa gặp cô.Nó nghe hắn nói cũng từ từ đưa mắt nhìn. Tuyệt nhiên nón không tháo xuống. Đôi mắt xám của nó lướt nhìn mọi vật rồi dừng ngay chỗ hắn , khẽ ậm ừ một tiếng cho qua.Nó vừa dầm chén chè đậu canh , vừa lắc lư theo điệu nhạc truyền từ tai phone. Hắn khẽ lia mắt nhìn nó. Một năm trước đây , hắn và người con gái hắn yêu nhất cũng từng ăn chè ở quán này , từng chụp ảnh. Từng ngồi ngay bàn này đây.Có phải đây là định mệnh. Định mệnh đưa một cô gái giống nó tới hoàn hảo đến bân hắn.Tình cảm này là gì , chẳng rõ. Chỉ biết trong lòng đau , rất đau mà thôi.Buổi ăn im lặng cũng chẳng có gì hay ho. Hắn thấy nó im lặng lâu thì lên tiếng đánh tan cái cảm giác cô đơn bao bọc lấy hai người.– Chúng ta có duyên nhỉ– Có duyên chứ không nợ.Câu nói của nó làm hắn cảm thấy hụt hẫng vô cùng , có duyên mà không nợ. Phải chăng trước đây hắn và nguyệt anh cũng là có duyên không nợ. Có duyên gặp nhau , yêu nhau nhưng lại không có phúc phận được sống cùng nhau , được thành vợ chồng không nhỉ. Câu hỏi ấy cứ lẫn quẩn quanh đầu hắn.Thấy hắn im im sao câu nói của nó , hơi ngại vì hình như nó chạm vào nỗi đau của hắn thì phải nên vội tiếng. Theo đó là đứng dậy. Đặt tờ 100 000 ngàn lên bàn rồi đi ra ngoài. – Anh định ngủ ở đây à.Hắn vừa tĩnh khỏi câu nói của nó , bước ra khỏi cửa thì nó đã đi được một đoạn khá xa. Vừa chạy theo nó mà hắn vừa thở , mà hắn cũng không biết cớ gì phải theo nó. Nhưng mà trong tâm hắn lại thôi thúc mình phải chạy theo , để rồi nhận một câu hết sức phủ phàng– Anh theo tôi làm gì ?Hắn lại im lặng , nó lại bước đi. Hai người hai tâm trạng , người đau , người vui. Người cười thì người khóc. Luôn là những hình ảnh song song và đối lập nhau.Nó thấy hắn không đuổi theo nữa thì dừng lại. Hắn đi tới cười toe nhìn nó. Vỗ nhẹ vào vai nó , hắn lại cười. Lần này là nụ cười đẹp. Mặt trời chói chiếu rọi lên khuôn mặt baby đấy cùng nét cười tỏa sáng trên gương mặt trẻ con.. Chap 41 :Khuya lạnh , gió nhè nhẹ thổi. Tiếng là cây xào xạt trên tầng thượng của ban công cao ngất. Gió lạnh lùa vào chiếc áo khoác mỏnh manh. Khẽ run người một cái , nó cầm tách cà phê đen nhấp một ngụm. Hơi nóng phả vào mặt , mùi thơm của cà phê nguyên chất sọc vào mũi khiến nó thích thú cái vị đăng đắng cùng mùi thơm đặc biệt ấy.11 giờ đêm…Gió vẫn thổi có đều mạnh hơn. Bầu trời bắt đầu xuất hiện vài tia sấm chớp. Vài ngôi sao vẫn lấp lánh trong không gian tối ấy. Quản gia cùng mấy người làm tất bật chạy lên ban công tìm nó. Người cầm dù , người cầm đèn vì ở đây vốn không có sự cho phép của nó thì không được bật đèn. Nó thích bóng tối , bóng tối giúp nó có thể khóc mà không ai biết. Nhẹ đẩy cửa , mọi người bước lên. Nó đứng đó với ly cà phê đã cạn từ bao giờ. Hơi thở ấm áp , giọng nó nhẹ như gió nhưng chẳng kém phần uy quyền– Xuống hết đi.Mấy người vừa mới bước vào nghe tiếng nó đã quay ngược theo chiều đang đứng mà đi xuống. Bà quản gia già chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đặt ly cà phê trên bàn nó cũng đi xuống. Theo sau là cô hầu duy nhất được chỉ thị ở lại để mang tách cà phê xuống...Mưa bắt đầu rơi tí tách trên nền tôn lớn , phát ra những âm thanh kêu lộp bộp , nước tạt vào phòng nó qua lối cửa sổ bên kia dãy phòng chưa đóng cửa. Gió mạnh lùa vào càng khiến nó thích hơn. Chui rút trong lớp chăn bông ấm , nó cuộn mình chìm vào giấc ngủ ngon lành.Sáng…Vài tia nắng nhạt chợt ùa vào qua khe cửa sổ. Đôi mi cong dài từ từ lay động , Vẻ mặt ngái ngủ của nó trong đáng yêu v