
n anh nhưng anh lại bàn chuyện rồi , thật ra anh đi theo nó là để bàn chuyện hay là để xem nó bị người khác ức hiếp đây. Muốn nó đàn rất dễ nhưng phải tùy vào cảm hứng , nếu không bài nhạc nó đánh , hay một bản violin hay còn tùy thuộc vào yếu tố tâm trạng nó nữa. Định rời đi nhưng không thể đành nhìn hắn , hắn lại quay ánh nhìn ra hướng khác thật là tức chết đi được mà. Bước từng bước chân lên nơi đặt cây Dương cầm màu trắng , mọi người nhìn theo bước chân nó bước đi mà thầm thán phục trên đời này lại có người đẹp đến thế sao. Mai mắn là đây chỉ với mặt nạ thôi nếu như là mặt thật thì sao trời. Lúc nó vừa đặt tay lên đàn thì một bàn tay khác cũng đặt lên , hắn ngồi kế nó trên chiếc ghế dài. tuy không nói nhưng nó biết là hắn đang nhìn nó , đang muốn giúp nó. Bài nhạc kết thúc , mọi người đều tấm tắt khen ngợi , nhận ra cái lườm đầy chết chóc của Nhã Anh , nó chỉ cười mỉa. Sau đó đi ra khỏi hội trường , hắn cũng đi theo nó. Bầu không khí đêm thật trong lành , nó đứng gần đài phun nước lớn đằng kia. Hắn cũng theo nó đi đến đó , chậm rãi lên tiếng– Nếu như cho cô điều ước cô sẽ ước gì ? – hắn hỏi xong mới biết là mình vừa hố khi chọn một câu hỏi chẵng ăn nhập vào đâu với khung cảnh lãng mạng ngoài này.– Ước , với tôi là một thứ quá sa sỉ. Nhưng nếu được ước tôi ước mình tìm được người thật lòng yêu mình dù chì trong một thời gien ngắn ngủi cũng được.– Vậy nếu như điều đó thành sự thật thì sao ?– Tôi không biết nữa nhưng….Lời nó chưa nói dứt thì đã bị chặn lại ngay phía cổ , hắn đang hôn nó sao , cái ” fist kiss ” của nó định dành cho người thật lòng mà nó yêu thương nhưng lại bị hắn cướp mất. Gương mặt nó đỏ bừng như trái cà chua chín , tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Liệu đây có phải là dấu hiệu của tình yêu hay không. Chap 22: Đi chơiMột tháng trôi qua kể từ hôm ở buổi tiệc , nó luôn cố gắng né tránh gặp mặt hắn nhưng hắn thì ngược lại với nó , luôn đi theo nó. Tuy không muốn nói chuyện nhưng vẫn phải mở miệng nói với hắn dù không biết nên nói gì. Nó sợ nếu nó có tình cảm với hắn thì sau này nó mất đi hắn sẽ đau lòng , nó sợ hắn sẽ không buôn tay để nó ra đi mất thôi. Nghĩ mãi cũng đến lúc nó nên nói chuyện với hắn rồi.– Này , tôi phải chờ em bao lâu đây. – hắn điều nói câu này suốt một tháng qua khi thấy mặt nó nhuưng nó không trả lời. Nhưng hôm nay nó sẽ nói– Bao lâu để tôi có thể bắt đầu yêu anh.– Bao lâu cũng được miễn sao em yêu tôi là được.– Anh có thể chờ tôi được một năm , hai năm hay bao lâu cũng được sao.- nó nhìn hắn như chờ đợi câu trả lời là không được từ miệng hắn nói ra như lại trái với suy nghĩ của nó , con tim nó lại muốn hắn nói là được và con tim nó đả thắng được lí trí , suy nghĩ của nó.– Được , tôi chờ em.Nó nghe câu nói đó mà trong lòng lại cảm thấy thật bình yên. Có lẽ no nên cho mình một cơ hội và cũng nên cho hắn một cơ hội. Cơ hội được yêu và sống thật với bản thân mình. Nhìn nét mặt vui như hôi của hắn cũng đủ làm cho nó thấy hạnh phúc.Trời trong , mây trắng , gió nhè nhẹ thổi những chiếc là vàng khô trên mặt đường. Hàng phong đỏ thật đẹp nhưng lại rất khó trồng ở đây. Hiếm lắm mới có vài cây trồng được vậy mà gần đường vào khu mộ của mẹ nó lại có một hàng dài toàn là phong đỏ. Loài cây vẫn luôn kiên cường trước những giông tố của tiết trời. Nó cùng hắn đã hẹn hò được vài hôm rồi nhưng cả hai cứ làm như là mới quen biết vậy. Hôm nay nó cùng hắn đi chơi , một chuyến cắm trại đêm trong tiết trời nóng nực thì một chuyến du lịch chơi biển là điều không thể bỏ qua. Bốn người cùng nhau đi chơi nhưng Bảo với Miu thì lại đi ra chợ vào buổi tối ngắm những món hàng lưu niệm xinh xắn. Nó thì không thích chốn đông người nên đi ra biển ngắm sóng.Hắn từ tối đến giờ biến đâu mất dạng , nó cũng chẳng quan tâm lắm. Tuy nói là quen nhau , yêu nhau nhưng nó và hắn chưa thân đến mức đi đâu cũng dính lấy nhau như cặp của Bảo. Hắn thấy nó đứng ngắm biển , nên cũng đi xuống , hôn nhẹ lên mái tóc óng mượt mà của nó. nó khẽ nhíu mày lườm hắn một cái rồi đi lên bờ.Tròn mắt nhìn chiếc xe đạp trong tay hắn , nó hiểu được thì ra từ tối đến giờ hắn biến mất là vì tìm chiếc xe. hắn chở nó chạy trân đường nhựa. Ánh trăng sáng lấp lánh rọi vào người tụi nó thật đẹp. hắn chở nó chạy khắp biển ,dưới ánh trăng sáng , nụ cười rạng rỡ trên môi hai người làm cho cả thế gian như chìm vào thế giới riêng tư đầy lạng mạn. Chap 23.1:Hắn chở nó đi hết con đường dài trên biển. Trăng sáng lấp lánh tựa ban ngày., nó thả hồn vào làng gió mát rượi cùng mùi hương mặn và nồng của muối. Bãi biển vào **** tối thật vắng và yên tĩnh. Lâu lâu cũng có vài tiếng sóng vỗ vào bờ. Bờ cát trắng in hằng những bước chân nó đi. Biển đưa những con sóng nhỏ chạy vào bờ , tranh dành nhau dậm đạp lên đôi bàn chân trần trắng noãn của nó. Hắn thì săn quần dài lên đến gối , tay thì cứ quơ loạn xạ lên trong đêm. Nhìn cứ như người tâm thần. Trời cũng đã khuya , nó đi dọc theo bờ cát cùng chiếc điện thoại , hắn đi theo phía sau khẽ thở dài. Nó quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười , nó biết hắn mệt nhưng nó vẫn chưa muốn về. Dù sao thì ngôi nhà