
úc càng gần. Chu Thiến tìm được một bộ rất vừa ý, quay đầu nói:
– Cái này cũng rất được…
Quay người lại liền đâm sầm vào lòng Triệu Hi Thành. Hai người gầnnhau như thế, gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nhau. Lòng Chu Thiến hoảng hốt, vội lùi về phía sau nhưng lại trượt chân màngã. Trong lúc nguy cấp, Triệu Hi Thành vội ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt tựa như cô là báu vật của đời anh.
– Cẩn thận!
Triệu Hi Thành khẽ nói, đôi mắt đen như động sâu không đáy như muốn hút cô vào
Chương 220 : Không thể khống chế
Chương 220: Không thể khống chế
Hai người dựa vào nhau quá gần, Chu Thiến chỉ cảm thấy thân thể Triệu Hi Thành nóng như bàn ủi, cảm giác nóng bỏng đó như truyền đến tận đáylòng cô
Ánh mắt của anh khiến cô hoảng loạn. Tay cô đặt trên ngực anh, côthậm chí còn cảm nhận được dưới làn da nóng rực của anh, tim anh đangđập loạn.
Lòng Chu Thiến cả kinh, vội đẩy Triệu Hi Thành ra, tim đập loạn. Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh. Cô khẽ nói:
– Tôi đi xem Thế Duy
Nói xong vội vòng ra đằng sau, đi về phía Thế Duy.
Hôm nay cô đáng ra không nên đến, cô không nên quá gần gũi với anh.Nếu đã là chuyện không thể thì tại sao còn để cho anh có cơ hội làm côbối rối?
Triệu Hi Thành nhìn bóng cô vội vàng rời đi, lòng buồn bã mất mát.Hai tay như vẫn còn lưu lại hương thơm thản nhiên của cơ thể cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, phủi đi cảm giác tê dại nơi đó rồi đi về phíabọn họ.
Chu Thiến cầm bộ quần áo vừa chọn xong hỏi ý kiến Thế Duy. Thế Duychỉ cần là cô mua thì đều nói thích. Chu Thiến thấy Triệu Hi Thành đitới, nhớ lại cảnh khi nãy mà mặt nóng bừng. Cô tránh anh đi qua chỗ khác mà chọn đồ cho Thế Duy.
Triệu Hi Thành thấy cô cố ý né tránh thì trầm mặt xuống, lòng rất khó chịu. Nhưng anh muốn cô thế nào đây? Là chính anh từ chối cô, chẳng lẽcòn muốn cô chết cũng phải bám riết lấy anh? Nếu cô thực sự là loại congái như thế thì chắc anh đã thấy thoải mái.
Nhân viên bán hàng lúc này đi tới nhiệt tình giới thiệu:
– Tiên sinh, phu nhân, có muốn thử quần áo gia đình của cửahàng chúng tôi không. Cậu bé nhà các vị đáng yêu thế kia, lúc đi dạo phố mặc như vậy sẽ rất ngọt ngào, ấm áp đó.
Chu Thiến thấy nhân viên kia hiểu lầm thì định sửa lại nhưng Triệu Hi Thành lại nói:
– Được, mang qua cho chúng tôi xem
Nhân viên cửa hàng cười tủm tìm mà đem đến một bộ áo gia đình rồi nói:
– Có của cha mẹ và con, kiểu dáng giống hệt nhau, thực sự rất đáng yêu
Nói xong đưa cho ba người mỗi người một chiếc áo rồi lại dẫn Thế Duy đi vào phòng thay đồ.
– Tiên sinh, phu nhân đừng lo, nhân viên cửa hàng của chúngtôi sẽ chăm sóc cậu bé cẩn thận. Giờ cũng mời hai người đi thử đồ đi
Nói xong liền bước đi.
Chờ nhân viên cửa hàng đi rồi, Chu Thiến giận dữ nhìn Triệu Hi Thành khẽ nói:
– Triệu tiên sinh, anh có ý gì? Vì sao lại làm chuyện khiến người khác hiểu lầm này?
Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô mà nói:
– Chẳng qua tôi muốn mua quần áo gia đình, sao lại khiếnngười ta hiểu lầm? Mua bây giờ sau này kiểu gì chẳng có lúc dùng
Nói xong cầm quần áo đi vào lòng thay đồ, trước khi vào cũng xoay người nhìn Chu Thiến nói:
– Cô cũng thử đi, tôi mua một bộ cho cô
Nói xong đi vào phòng thay đồ
Anh rất muốn nhìn Chu Thiến cùng mình và Thế Duy mặc quần áo gia đình nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô thì chẳng thể mở lời, đành nóitrớ đi như vậy.
Cô sẽ mặc chiếc áo đó sao?
Chu Thiến cầm chiếc áo kia đứng đó. Không sai, cô rất mong có thểcùng Hi Thành và con mặc quần áo gia đình nhưng thế này là sao? Mua rồisau này sẽ dùng? Với Tống Thiệu Vân sao?
Quần áo gia đình có thể tùy tiện mặc thử sao? Cô lấy lý do gì để mặc chiếc áo này mà đứng chung với bọn họ. Quá khó xử/
Triệu Hi Thành thay quần áo đi ra, vừa vặn nghe được nhân viên của hàng nói chuyện với Chu Thiến
– Phu nhân, sao cô không vào mặc thử, hay là không thích à?
Chu Thiến cười cười nhét chiếc áo vào tay nhân viên:
– Cô nhầm rồi, tôi không phải là vợ anh ta, chiếc áo này tôi không mặc được.
Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng cười cười:
– Xin lỗi cô, tôi còn nghĩ ba người là người một nhà
– Không sao!
Triệu Hi Thành có chút bực mình. Anh nghiêm mặt đi ra, vừa vặn ThếDuy cũng thay đồ xong, cậu bé trông rất đáng yêu. Triệu Hi Thành bế ThếDuy lên soi gương, một lớn một bé mặc quần áo giống nhau, cảm giác thậtấm áp.
Nhân viên cửa hàng đương nhiên là khen không ngớt lời. Thế Duy thấymình mặc quần áo giống cha thì cũng thấy rất thú vị. Triệu Hi Thành gọinhân viên cửa hàng tính tiền rồi nói:
– Lấy thêm một bộ thế này cho tiểu thư kia!
Dù sao khi nãy cũng từng nói thế mặc dù ý anh không phải là vậy
Ai ngờ Chu Thiến lập tức cười mà cản lại. Cô nhìn Triệu Hi Thành mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh:
– Không cần, Triệu tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh, quần áo kiểu này chồng tương lai của tôi sẽ mua.
Mặt Triệu Hi Thành cứng đờ. Chồng tương lai? Anh lặp đi lặp lại từnày trong lòng vài lần. Anh đón lấy túi đồ nhân viên cửa hàng đưa rồi bế Thế Duy đi ra ngoài.
Anh mở cửa xe, bế Thế Duy vào.