watch sexy videos at nza-vids!
Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321863

Bình chọn: 9.00/10/186 lượt.

màu cháo lòng cũ xì, cái quần vá chằng vá đụp lại thêm cái mũ ka-ki của lính, trông nó giống hệt mấy tay đạp xích-lô chuyên nghiệp. Dòm nó, tôi không nhịn được cười.

Nó dẫn tôi ra “tham quan” chiếc xích-lô. Vừa chỉ chỏ, nó vừa dẫn giải :

– Tụi mình đi học ban ngày, chỉ có thể chạy xe vào ban đêm, từ năm giờ chiều trở đi. Xe thuê bên cầu chữ Y, đáng lẽ phải đặt tiền cọc nhưng chỗ này tao quen nên người ta thông cảm không bắt đóng.

Tôi vừa rờ rẫm chiếc xe vừa nghe nó hùng hồn thuyết minh, trong bụng đã thấy khoai khoái.

Lát sau, Bảo bắt tôi leo lên xe để nó hướng dẫn thực tập. Nó dạy tôi cách bẻ lái, quay đầu, bóp thắng.

Thoạt đầu, tôi chạy tới chạy lui trong hẻm. Sau thấy dễ, tôi phóng ra đường, thằng Bảo chạy kè kè bên cạnh, miệng la inh ỏi :

– Chầm chậm chút ! Chầm chậm chút !

Khi quanh về đến nhà, tôi nói với nó :

– Vậy là ngày mai tao hành nghề được rồi !

Nó khịt mũi :

– Chưa đâu ! Mày phải học thuộc các địa danh đã !

– Địa danh gì ? Người ta kêu chở đi đâu thì tao cứ địa chỉ đó mà chở đi chứ lo gì !

Nó nhăn mặt :

– Khổ quá ! Ông không biết gì hết ! Mấy bữa nay con chạy xe, con mới phát hiện ra một điều là thiên hạ ít bao giờ nói số nhà và tên đường ra cả. Họ chỉ bảo “về ngã ba ông Tạ” hay “tới công trường Cộng Hòa” gọn lỏn thế thôi ! Nếu ông hỏi lại chỗ đó là chỗ nào thì người ta cho ông là gà mờ, không đáng tin cậy và họ sẽ đón xe khác ngay.

Hóa ra đạp xích-lô mà cũng phức tạp gớm !

Ngày hôm sau, thằng Bảo đưa tôi một tấm bản đồ địa lý dành riêng cho dân đạp xích-lô do nó biên soạn, trong đó chỉ rõ cổng xe lửa số 6 ở chỗ nào, ngã tư Nancy ở đâu…

Tôi bỏ mất ba ngày để học “địa lý”, mồm luc’ nào cũng lẩm bẩm : Xóm Gà, Xóm Chiếu, Cây Sứ, Cây Điệp, Lăng Ông, Lăng Cha… đến sái cả quai hàm.

Học “địa lý” xong, tôi còn phải học “kinh tế” : chở từ đâu đến đâu lấy bao nhiêu tiền ! Rồi chở một người thì sao, hai người thì sao, ba người thì sao…

Thằng Bảo “dạy” cái gì, tôi lấy sổ tay ghi chép cái đó, mặc dù tôi nhẩm sức mình chỉ chở nổi hai người là cùng, mà trong hai người đó phải có một người là… con nít kia !

Chỉ có một chiếc xe nên tôi với thằng Bảo phải thay phiên nhau đạp, nó một ngày tôi một ngày.

Buổi xuất hành đầu tiên của tôi, nó đạp xe đạp theo hộ tống và xem có sai sót gì về nghiệp vụ thì uốn nắn kịp thời.

Đi ngang một ngã ba, thấy có hai người đang đứng trên lề đường, tôi thắng xe lại, hỏi :

– Anh chị về đâu ?

Hai người lắc đâù làm tôi cụt hứng, đạp đi luôn.

Thằng Bảo chạy rề rề theo, cao giọng lên lớp :

– Dân trong nghề không bao giờ gọi khách là “anh chị” mà phải nói “thầy Hai về đâu ?” mới đúng điệu !

Thằng Bảo nói làm tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi đến Sài Gòn, người ta kêu tôi là thầy Hai khiến tôi sướng rơn trong bụng.

– Mà nếu người ta muốn đi thì người ta tự động kêu mày, không việc gì phải hỏi thẳng vào mặt họ như vậy ! – Bảo tiếp tục bài giảng – Thay vì dừng xe lại thì mày thả tà tà ngang qua mặt họ. Nếu họ không thấy mày thì mày gõ cái thắng tay kêu “lắc cắc” để họ chú ý.

Tôi vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm cho nhớ những lời dặn dò vàng ngọc của nó.

Bữa đó, rảo đến khoảng chín giờ tối, tôi cũng chạy được mấy cuốc xe ra trò.

Thằng Bảo theo tôi đến sáu giờ thì bỏ về. Trước khi chia tay, nó nói :

– Tao có để chai nước với sợi xích sắt sau nệm xe cho mày đó !

– Chi vậy ?

– Chai nước để uống khi nào khát, còn sợi xích để đánh lộn.

Tôi há hốc miệng :

– Đánh lộn ?

– Chứ sao ! Tao giấu sợi xích ở đó để đề phòng khi bị giựt xe, mình có vũ khí mà chiến đấu.

Tôi rụt vai :

– Ốm nhom như tao mà chiến đấu cái mốc gì ! Hễ tụi nào xông vào giựt xe là tao bỏ chạy trước !

– Không được ! Mày phải chiến đấu đến… giọt máu cuối cùng ! Mày làm mất xe là tao đi tù liền !

May mà suốt thời gian đạp xích-lô, tôi chưa bị giựt xe lần nào. Chắc là thằng Bảo chưa đến số đi tù!

Chương 27

Gia đình dì tôi và gia đình bác Tám không ai biết tôi đi đạp xích-lô. Tôi giấu biến. Nếu biết, tất dì dượng tôi sẽ cản. Chiều nào chạy xe, tôi đi bộ ra Ngã Bảy, nhận bàn giao xe từ người chạy xe ban ngày. Buổi tối, sau khi trả xe, tôi lại thả bộ về nhà. Dì tôi hỏi, tôi bảo là đi dạy kèm.

Thông thường, chạy xe đến khoảng chín, mười giờ tối, tôi đã kiếm đủ số tiền cơm nước cho một ngày. Từ giây phút đó, để giữ sức ngày mai đi học, tôi không rước khách nữa, chỉ đạp xe tà tà đi trả.

Trời tối. Gió mát. Những ánh đèn thủy ngân toả ra một thứ ánh sáng êm dịu, mơ màng trên đường vắng. Đó đây vẳng lại những tiếng lá trò chuyện thì thầm. Những lúc ấy, vừa thong thả đạp xe đi tôi vừa nhớ Quỳnh da diết.

Giá như Quỳnh không thay đổi, giá như tình cảm giữa hai đứa tôi vẫn như ngày nào thì lúc này, sau khi đã lo xong phần cơm áo, tôi sẽ ghé đón Quỳnh đi chơi. Tôi sẽ chở Quỳnh đi ăn bánh cuốn, đi ăn kem, yaourt, đi uống chanh muối… nói chung là tất cả những thứ gì Quỳnh thích. Chúng tôi sẽ đi dạo bên bờ sông, sẽ đi trên những con đường thanh vắng ngập đầy lá rụng, nói chung chúng tôi sẽ…

Đang mơ mơ màng màng, tôi bỗng nghe “sầm” một tiếng, chiếc xích-lô lủi vô lề ngã c