watch sexy videos at nza-vids!
Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Còn Chút Gì Để Nhớ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321920

Bình chọn: 10.00/10/192 lượt.

với tới hũ yaourt.

_ Anh không lấy tới đâu! – Quỳnh nói – Phải kiếm sợi dây !

Tôi nhìn quanh căn gác, không thấy một sợi dây nào có thể giúp tôi được. Chợt tôi nghĩ ra một cách. Tôi tháo nguyên cái mùng, thòng một đầu dây xuống.

Sợi dây ngắn, đầu dây vẫn còn cách tầm tay Quỳnh khoảng bốn tấc. Tôi đành phải tuồn thêm một phần cái mùng qua lỗ hổng cho sợi dây dài thêm ra.

Quỳnh ngạc nhiên:

_ Cái gì trên kia vậy ?

_ Cái mùng.

Quỳnh vừa cột hai hũ yaourt vừa cười khúch khích.

Lát sau, Quỳnh giật sợi dây:

_ Xong rồi, anh kéo lên đi ! Em vô nhà đây !

_ Cám ơn Quỳnh nghen !

Vừa nói tôi vừa thận trọng kéo hai hũ yaourt lên.

Tôi cầm hai hũ yaourt trong tay, quay lại bàn học, tính mở sợi dây ra. Bỗng tôi sững người khi thấy một cặp mắt đang nhìn tôi một cách kỳ dị. Không biết tự hồi nào, Lan Anh đứng thò đầu lên gác lặng lẽ quan sát những hành động quái gở của tôi.

Nó ngơ ngác hỏi:

_ Anh thò cái mùng ra ngoài chi vậy ?

Tôi trả lời bằng cách một tay cầm sợi dây mùng, còn tay kia buông ra. Hai hũ yaourt treo toòng teng trong khoảng không.

Lan Anh reo khẽ:

_ Hay quá hén ! Anh “câu” nó ở đâu vậy ?

Tôi ưỡn ngực:

_ Chị Quỳnh mua cho anh !

Lan Anh chớp mắt:

_ Chỉ đứng ở dưới sân phải không ?

_ Ừ.

Lan Anh có vẻ khoái trò “câu cá” này lắm. Nó gạ tôi:

_ Hôm nào chỉ kêu anh, anh để em “câu” giùm cho nghen !

_ Ừ.

Nói xong, tôi bỗng giật mình;

_ Sao em biết chị Quỳnh kêu anh ?

Nó rùn cổ:

_ Sao không biết ! Em nằm chưa kịp ngủ bỗng nghe tiếng gõ cộp cộp, lát sau có tiếng nói chuyện đâu trên này. Thế là em leo lên coi thử chuyện gì.

Hóa ra là vậy. Tôi tháo sợi dây, đưa cho nó một hũ yaourt:

_ Em ăn đi ! Em hũ, anh hũ !

Lan Anh tụt xuống đất đi lấy muỗng rồi leo lên ngồi cạnh tôi. Hai anh em vừa ăn vừa rù rì nói chuyện.

Xưa nay tôi không ăn được các món có mùi sữa. Yaourt tôi lại ghét nhất hạng. Vậy mà lúc này tôi ăn từng muỗng một cách ngon lành. Bởi đó là tặng vật của Quỳnh. Đáng lẽ tôi phải xếp hai hũ yaourt này vào loại… món ăn tình cảm, chỉ để trưng bày chứ không được ăn. Nhưng khổ một nỗi, tôi tình cảm chứ mấy con chuột khốn nạn kia đâu có tình cảm. Tôi trưng ra một cái, mấy hũ yaourt lập tức chạy theo cái bánh bữa nọ liền!

Chương 10

Hôm đi thi đại học, đề bài hỏi năm câu, tôi trả lời được bốn câu rưỡi. Trên đường về, bụng tôi cứ thấp tha thấp thỏm. Dự thi tới một ngàn hai trăm thí sinh, nhà trường chỉ tuyển có năm mươi mống, tôi không lo sao được!

Dì tôi trấn an tôi:

– Cháu đừng lo ! Cháu làm được bốn câu rưỡi, biết đâu mấy đứa khác chỉ làm được ba câu rười, bốn câu thì sao !

Tôi cũng mong mọi chuyện xảy ra đúng như dì tôi nói. Tôi khờ, biết đâu có người khờ hơn!

Nghĩ thì nghĩ vậy, lòng tôi cũng chẵng vui vẻ hơn chút nào. Thấy tôi buồn buồn, Trâm hỏi:

– Mấy bữa nay anh làm sao vậy ? Bộ đi thi làm bài không được hả ?

Tôi chối phắt:

– Đâu có ! Tại mấy bữa nay tôi nhớ nhà !

Trâm nheo mắt:

– Con trai gì mà yếu xìu vậy !

Tôi cười cười không đáp. Chẳng thà để nó chê tôi “yếu xìu” vì nhớ nhà còn hơn để nó biết tôi sợ thi rớt.

Với Quỳnh thì tôi chẳng giấu chút gì.

Khi Quỳnh hỏi:

– Anh đi thi làm bài được không ?

Tôi thở dài:

– Người ta ra năm câu, anh làm được có bốn câu rưỡi.

Quỳnh khen tôi:

– Vậy là giỏi quá rồi còn gì ! Gặp em, em làm chẳng được câu nào !

Nghe Quỳnh khen, tôi vừa thinh thích vừa buồn cười. Quỳnh học lớp chín, đi thi đại học làm không được câu nào là chuyện đương nhiên, sánh với tôi sao được mà sánh !

Rồi chừng thấy tôi không được vui cho lắm, Quỳnh lại rủ:

– Chủ nhật này, anh đi Nhà Bè chơi đi !

– Đi với ai ?

– Đi với em, chị Trâm và chị Kim.

– Nhà ai ở bên đó vậy ? – Tôi lại hỏi.

– Nhà dì Tư em.

Tôi tính nhẩm trong đầu: nhà Quỳnh có hai chiếc xe đạp, chiếc của tôi nữa là ba, bốn người mà đi ba chiếc, hẳn tôi phải chở một người. Chở ai đây ?

Tôi làm bộ đần độn:

– Bốn người mà có ba chiếc xe, làm sao đi cho đủ ?

– Sao anh ngây thơ quá vậy ? Thì chị Kim chạy một chiếc, chị Trâm một chiếc, còn một chiếc anh chở em !

Trời ơi, cái câu tôi thấy khó nói ác liệt vậy mà Quỳnh nói nghe dễ ợt, nghe cứ tự nhiên như không ! Mai mốt gặp Quỳnh những câu kho khó như vậy, chắc tôi phải nhờ Quỳnh nói giùm tôi.

Tưởng là mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, ai dè sáng chủ nhật tôi vừa dắt xe ra, Lan Anh lại nằng nặc đòi đi theo. Nó đi theo cũng chẵng chết ai, càng thêm vui, ngặt vì nó cứ ra rả cái “điệp khúc”:

– Anh Chương chở em đi với nghen !

Khiến tôi tức lộn ruột. Anh Chương chở em đi thì lấy ai chở chị Quỳnh hở em ?

Tôi than thầm một câu thống thiết. Tuy nhiên ngoài mặt tôi vẫn làm bộ tỉnh, thậm chí tôi còn nhe răng cười ruồi một cái.

Chị Kim nhìn tôi:

– Chương cho nó đi theo cho vui.

Tôi đang phân vân chưa biết tính sao, Trâm đã nhanh chóng phân công:

– Tôi chở con Quỳnh, anh Chương chở nhỏ Lan Anh, bà Kim già rồi được quyền chạy một mình !

Tôi chưa kịp hó hé, nó đã hô:

– Thôi khởi hành ! Trễ giờ rồi !

Thế là mọi người lục tục lên yên. Quỳnh ngồi sau lưng Trâm, quay sang tôi cười mộ