
ua lôi cuốn hồi hộp. Cuối cùng, tôi thở ra khoan khoái trong tiếng reo hò cổ võ của mọi người, Mỵ thắng đối thủ vẻ vang.
Thục Vy bảo bạn:
– Ta cứ tưởng con nhỏ đó ăn gỏi bạn rồi chứ!
Mỵ cười kiêu hãnh:
– Cuối cùng ta ăn gỏi nó.
Thục Vy quay sang tôi:
– Có phải anh Vũ khuyến khích không Mỵ?
Mỵ nhìn tôi hai má ửng hồng:
– Có lẽ vậy.
Thục Vy trêu:
– Tiếng anh lớn nhất.
Tôi trả lời
– Miệng anh vốn to.
Chúng tôi vui đùa suốt chiều hôm đó.
*
Tôi và Mỵ trở thành đôi bạn thật sự. Đúng hơn, một thứ tình cảm nhẹ nhàng đã nhen nhúm trong lòng hai đứa. Tôi cảm thấy yêu Mỵ một cách lãng mạn và thơ mộng. Mỵ đã mời tôi đến nhà sau một thời gian “tìm hiểu” tôi, Mỵ nói thế. Nhà báo Huy Mạc cũng mở máy tấn công nàng nhưng thất bại.
Tuy cay cú, Huy mạc vẫn cố gắng tạo cảm tình với Kiều Mỵ bằng những cuốn báo đăng trang trọng những bài thơ của Mỵ sáng tác. Huy Mạc cũng được mời đến nhà chơi như tôi, nhưng khác hơn, tôi từng được mời ăn tiệc ở nhà nàng nhân ngày sinh nhật đứa em nhỏ.
Gia đình Mỵ khá giàu. Mỗi lần đến chơi tôi đều được tiếp đón nồng hậu. Hình như Mỵ đã giới thiệu hơi kỹ tôi nên từ ông bố, từ bà mẹ trở xuống đứa em nhỏ đều biết rõ tôi.
Có một lần đứa em nhỏ của Mỵ chạy ra ghé tai tôi thủ thỉ:
– Anh Vũ ơi, bộ anh … mê chị Mỵ hở?
Tôi kêu lên:
– Trời đất!
-???
– Ai bảo em vậy?
– Chị Mỹ. Em nghe chị Mỹ hỏi chị Mỵ là thằng Vũ nó mê mày phải không, tao thấy nó chiều mày hơn kép chiều đào nữa.
– Rồi chị Mỵ nói sao?
– Chị Mỵ cười cười bỏ đi.
– Nhưng sao em lại hỏi anh vậy?
– Chị Mỹ xúi em hỏi nhưng cấm em nói là chị ấy xúi.
Tôi bật cười. Mỹ là chị lớn nhất của Mỵ và cu Nam, cậu bé con này, nhỏ nhất. Gia đình Mỵ vui nhộn vậy đó.
Nam lắc tay tôi:
– Phải không anh?
Tôi gật gù, cúi xuống nói nhỏ vào tai thằng bé:
– Ừ, anh mê chị Mỵ còn hơn kép mê đào nữa. Nhưng Nam đừng nói cho ai biết nhé.
Thằng bé gật đầu, nhưng ánh mắt nó chẳng có chút gì bảo đảm cho lời hứa. Và đó là điều mong ước của tôi.
Một người con gái, dù là kém nhan sắc mà có duyên vẫn đáng yêu như thường. Huống hồ Mỵ vừa xinh đẹp, vừa có duyên, lại vừa hấp dẫn cuốn hút không tả nổi. Tôi vốn sợ những người con gái đẹp mà vô duyên, nhất là xấu mà vô duyên nữa thì… chỉ có chết.
Không phải tôi chê họ, nhưng tôi sợ để lộ sự khó chịu với họ, làm cho họ phải nghĩ xấu về tôi. Tôi không muốn ai giận, ai ghét tôi bao giờ. Với Mỵ, lúc nào tôi cũng muốn được cạnh nàng. Con bé mười bảy rồi – đủ năm, đủ tháng – học đệ nhị Hưng Đạo, một trường tư nổi tiếng ở SàiGòn. Đôi ba ngày tôi lại thu xếp có giờ rảnh đưa nàng đi học hay đón nàng về, hầu có cớ ở chơi lâu. Sau lần cu Nam hỏi nhỏ, tôi bắt đầu nhận thấy mọi người nhìn tôi khác trước.
Mẹ nàng vẫn vui vẻ bình thường, nhưng Mỹ, Thảo và Mỵ – ba chị em lớn trong nhà – thường nhìn tôi cười cười khó hiểu. Riêng Mỵ, cô bé hình như có những cử chỉ thân mật, âu yếm với tôi. Do đó, dù chưa tỏ tình với Mỵ, tôi mặc nhiên tự cho mình quyền của một tình nhân đối với một tình nhân.
Chuyện tình của chúng tôi khởi đầu như vậy, sau một năm quen nhau. Tiếp nối nhau bằng những cuộc vui như đi ăn tiệc, xem chiếu bóng, đi bơi, đến nhà bạn bè, đi Vũng Tầu, chúng tôi trở thành đôi tình nhân khắng khít. Và tôi cần phải tỏ tình theo lối dò đường đi nước bước để chờ nàng trả lời có ưng thuận hay không mà câu tỏ tình đầu tiên và chính thức của tôi là:
– Yêu em quá chừng chừng.
Trong một lần ngồi cạnh nhau trong quán vắng trên sông, khi tôi nắm bàn tay nàng và nhìn sâu vào mắt nàng, tôi đã nói như vậy. Phản ứng của Mỵ ra sao? Con bé mười bẩy ấy quay đi, mỉm cười không nói. Nhưng bàn tay nàng run rẩy trong tay tôi và tôi hiểu nàng đã chính thức là của tôi, kể từ giây phút đó. Mỵ là bạn gái, là người yêu, là tình nhân, là người cộng tác là người đem hạnh phúc và sung sướng đến cho tôi.
Mối tình của chúng tôi là mối tình đẹp, chắc chắn phải có nhiều người mong mỏi ở địa vị tôi. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau như gần sáu năm qua. Trong suốt thời gian dài dặt đó chúng tôi đã nhiều lần giận nhau, cãi nhau về những bất đồng. Bao giờ cũng tôi làm lành trước, tôi không đủ can đảm chịu đựng nỗi buồn phiền đè nặng trên tim.
Nhưng bao giờ cũng là Mỵ bầy tỏ cử chỉ nồng nàn với tôi trước, vì Mỵ biết rõ tôi như biết rõ chính nàng. Giận nhau vì yêu nhau quá đó thôi. Người ta còn có thể bỏ nhau là khác, chứ chẳng cãi nhau mà thôi đâu.
Chuỵên chúng tôi yêu nhau cũng gặp trở ngại nho nhỏ. Khi Mỵ hai mươi tuổi, Mỵ muốn đi làm nhưng gia đình không chịu và tôi phản ứng dữ dội. Mỵ bảo đi làm để thành người lớn, như tôi. Tôi đã gia nhập làng báo chính thức từ ba năm nay, kiếm được cũng khá. Mỵ bảo đi làm để khỏi phải xin tiền bố mẹ hoài, ít ra là khỏi xin tiền tiêu vặt.
Ba nàng muốn Mỵ dứt khoát chuyện hôn nhân chứ không muốn nàng đi làm. Khi Mỵ mười tám họ hàng bà con mai mối ba bốn đám. Nào bằng cấp, nào địa vị, nào tiền bạc… họ đem những thứ đó ra để mong nàng xiêu lòng. Nhưng con bé vẫn tỉnh bơ, lắc đầu quầy quậy. Khi khám phá ra con bé mê anh chàng nhà báo nghèo, họ đồn đãi um xùm, không còn mai mối nào khác hăng say đến “giúp” nữ