Old school Swatch Watches
Cocktail Cho Tình Yêu

Cocktail Cho Tình Yêu

Tác giả: Trần Thu Trang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322834

Bình chọn: 10.00/10/283 lượt.

mắt về âm thanh khó nghe ấy. Chủ nhân của giọng nói hơi ngang tai đó là một cô gái mặc áo yếm màu hồng rực. Đan không lạ gì cô ta, hoa hậu Sóng và Cát năm ngoái, ngưòi mẫu sáng giá Minh Ánh. Có lẽ Minh Ánh chẳng biết Đan là ai chứ cô thì khó mà quên được cô ta. Cô ta đã từ chối mặc quần áo của nhà may Molly chụp ảnh, vì “nhãn hiệu không có tên tuổi “. Lần đó bọn Đan thiệt hại mất vài triệu đồng khi phải làm việc lại với ông phóng viên ảnh và một người mẫu khác. Có lẽ nên làm gì đó để cô ta thụt cái lưỡi nhọn vào! Hôm nay là ngày cuối cùng, cô cũng không còn phải giữ ý quá mức nữa. Tiến đến bên bàn, Đan nhã nhặn nói:

– Thưa chị cần gì ạ?

– Pha ly gì độc độc tí đi!

– Dạ

Đan trở lại quầy một lát rồi quay trở lại với một ly rượu ba tầng. Đặt trước mặt người đẹp kênh kiệu, cô nghiêng người lễ phép:

– Rượu hơi nặng, nên uống từ từ và chống chỉ định với phụ nữ có thai. Nếu…

– Người tôi thế này mà cô bảo mang bầu à? – Cô nàng quắc mắt, rồi liếc xuống bàn, kẻ cả khen một câu – Cũng bắt mắt đấy!

Rồi cô ta bưng ly lên uống một hơi và ngay lập tức nhổ ra, giọng the thé nhức óc:

– Cô cho tôi uống cái khỉ gì vậy? Kinh tởm quá đi mất! Kinh quá!

Đang bình thản cúi xuống lau chỗ rượu cô ta vừa phun ra:

– Xin lỗi chị, loại này nên từ từ thưởng thức chứ không nên uống liền một hơi. Đây là rượu ba tầng, ba màu. Hai tầng trên là rưọu Vodka trắng và rưọu Brandy vàng, tầng dưới cùng là rượu mật rắn.

Những bàn xung quanh nãy giờ nín lặng theo dõi chợt ồ lên những tiếng cười khoái trá:

– Ha ha, quá độc, quá độc! Đúng là cầu được ước thấy nhé

– Yêu cầu là có ngay. phục vụ hơi bị tốt!

Rõ ràng là không ai ưa vẻ kên kiệu cũng như những lời xấc láo của cô gái ăn mặc nghèo nàn này. Họ lấy làm thích thú vì cô gái phục vụ đã trừng trị cô ta thích đáng.

Vừa ngượng vừa đắng họng, Minh Ánh không thể nói được câu gì cho ra hồn. Cô ta chỉ lắp bắp mấy từ gì đó không thể hiểu. Đan đặt xuống trước mặt cô ta một cốc nước trắng và một ly cocktail có màu hồng rất đẹp:

– Xin lỗi vì đã làm chị cảm thấy khó chịu. Chúng tôi xin mời chị một ly cocktail khác, miễn phí. Loại này có nhiều sirop lựu Grenadine, không nặng lắm, tên nó là Pink Lady – Hồng Nương. Nó rất hợp với chiếc áo và màu son của chị.

– Được rồi để đấy đi! Cô nói nhiều quá đấy!

– Tôi là nhân viên thực tập nên còn sơ suất, mong chị thứ lỗi.

Cúi người một cách kính cẩn, Đan quay đi, bỏ mặc cặp mắt tức tối của cô người mẫu toé ra những tia lửa đe doạ. Nhận yêu cầu cho một đôi tình nhân ở bàn bên xong, chưa kịp về quầy, cô đã thấy giọng Minh Ánh cất lên nhão nhoẹt:

– Anh Lập!

Đan có nghe đến tên Lập, anh ta là anh trai Thạch. Hôm trước cô có nghe nói là Thạch được điều vào khảo sát lô đất mới ở miền Trung. Anh trai anh, cũng là ông chủ thực sự của khu nghỉ dưỡng này, đến nắm quyền điều hành trong lúc chị Quỳnh Anh về thành phố chăm con ốm. Mấy hôm nay Đan ở miết bên khu B nên những chuyện ở khu văn phòng cô chỉ nghe qua những lời kể ít ỏi của Thảo

– Anh lên cho em hỏi tội đây! – Giọng Minh Ánh lại vang lên. Cô người mẫu nhoài người qua lan can với vẻ nũng nịu, cô ta đưa tay ra như muốn túm lấy “Anh Lập ” nhấc lên vậy. Có tiếng cười khẽ rồi những bậc thang dẫn lên quán bar rung rung. Đan giấu tiếng cười nhạt trong cổ. Minh Ánh muốn gọi ông chủ lên để cảnh cáo cô đây mà! Cô quay trở về quầy làm nước cho đôi tình nhân dễ thương, không đếm xỉa gì đến màn diển mùi mẫn của cô người mẫu. nhưng một giọng nói quen quen vang lên khiến cô phải ngẩng đầu

– Em làm gì mà sang tận đây? – Lập nở một nụ cười nhạt nhẽo, giọng nói của anh đượm vẻ lãnh đạm, như thể anh hỏi mà không cần biết câu trả lời.

“À hoá ra người cô độc trong đêm hôm trước là ông chủ vi hành!” Đan thở phù một hơi. Cô đã hy vọng gặp được một gương mặt ông chủ vui vẻ cởi ở giống như Thạch. Hoà ra lại lài một người cô đã từng đụng độ. Mà hay làm sao, cả anh ta lẫn bạn gái anh ta đều kiếm cớ gây sự với cô!

Bưng nước cam ra cho đôi tình nhân dể thương xong, cô quay ra bàn Lập và Minh Ánh, lễ phép đưa quyển thực đơn:

– Thưa anh dùng gì ạ?

– Này cô – Minh Ánh cong môi lên báo trước một câu nói lắm vị chanh – Cô không biết đây là ai à?

– Xin lỗi tôi là nhân viên thực tập, tôi không biết hết mọi người ở đây

– Được lắm, để rồi xem cô còn lý sự bao lâu nữa. Đây là…

– Ánh – Lập cắt ngang phũ phàng làm gương mặt Minh Ánh đang bừng bừng khí thế bỗng xìu xuống. Đưa mắt nhanh về phía đôi tình nhân dễ thương đang xuýt xoa khen nước cam ngon, anh quay sang Đan nói lãnh đạm – Cho tôi ly nước cam.

– Dạ

Trong lúc Đan trở lại quầy pha chế, Lập nhìn vẻ mặt còn chưa nguôi tức tối của Minh Ánh chờ những lời chao chát của cô ta tuôn ra

– Con dở hơi này – theo cái hất mặt của Ánh, Lập nhìn về phía quầy, Đan đang vắt cam với chiếc máy chạy

điện màu trắng, vẻ mặt bình thản như chẳng quan tâm đến gì ngoài “những tép cam tươi thứ thiệt” vậy – Nó làm em tức chết được!

Lập nhếch mép cười lơ đãng với cảnh đôi tình nhân đang cắm hai ống hút vào chung một cốc. Giọng Ánh vẫn chảy ra từng chữ:

– Nó cho em uống rượu mật rắn.

– A, cái đấy bổ lắ