Teya Salat
Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323933

Bình chọn: 8.00/10/393 lượt.

e cùng thằng bé bước xuống:

– Hôm nay con thấy vui không?

– Dạ vui lắm ạ! Cám ơn chú nhiều nha!

– Tuần sau chú về Mĩ rồi, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu. – hắn buồn bã thông báo.

– Sao thế ạ? Cháu không chịu đâu, cháu thích chú rồi chú không được đi như thế! – Tuấn Dương đưa tay ôm lấy chân hắn.

Đưa tay xoa đầu thằng nhóc, tự dưng lần đầu tiên hắn nhận ra cảm giác chia tay sao mà buồn đến thế.

– Chú còn nhiều việc cần giải quyết nên phải quay về! Ngoan nào!

– Cháu không chịu đâu! Hic…hic… – thằng bé bỗng sụt sùi trông phát tội, con nít khi mến ai rồi thì cảm xúc sẽ rất khó tả.

– Chú ghi lại số điện thoại cho cháu nhé! Nếu muốn đi ăn kem nữa thì gọi cho chú, được không? Ngoan nín đi nào! – hắn đưa tay lau nước mắt trên gương mặt siêu baby kia.

Tuấn Dương nhanh tay cất tờ giấy vào balô, sau đó vội nhìn đồng hồ rồi bảo:

– Thôi chết! Mẹ cháu sắp đến rồi! Chú đi nhanh đi kẻo mẹ cháu bắt gặp cháu nói chuyện với người lạ thì sẽ bị mắng đấy!

– Ok. Vậy chú đi nha! Bye bye!

Hắn và thằng nhóc vẫy tay với nhau rồi leo lên xe, ló đầu ra ngoài cửa kính hắn dặn:

– Nhớ gọi điện thoại cho chú nhé!

– Vâng. Tạm biệt chú!

Chiếc xe vừa lăn bánh đi thì từ xa đã có một chiếc môtô trắng lao đến và thắng két lại trước mặt Tuấn Dương. Nó tháo mũ bảo hiểm rồi nhìn theo chiếc xe đang chạy đi ở trước mặt cách một đoạn khá xa:

– Ai thế?

Tuấn Dương nhanh trí đáp:

– Là gia đình của bạn con, họ vừa đón bạn ấy về!

– Sao nước mắt nước mũi tèm lem vậy nè? Bị gái bỏ à? – nó lấy khắn giấy lau mặt cho thằng nhóc, thuận miệng nên trêu.

– Không phải mà! Mẹ này kì ghê! – Tuấn Dương nhăn nhó tỏ vẻ không đồng ý.

Hai mẹ con lên xe trở về nhà ngay lúc đó.

……

*Tại một nơi cách đó không xa:

– Cái gì? Trịnh Tuấn Anh dành thời gian để đi ăn kem với một thằng nhóc à?

– Vâng ạ.

– Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang lừng danh thế giới mà sao thằng đó lại rảnh rỗi đến như vậy nhỉ? Trong khi chuyện làm ăn lớn thì lại không lo.

– Tôi nghĩ hắn và thằng nhóc đó có thân thích nên mới đi ăn cùng nhau.

– Được rồi! Tiếp tục theo dõi hắn cho ta!

– Dạ vâng thưa Bang Chủ!

CHAP 43: NHỮNG GIA ĐÌNH NHỎ!

*Buổi tối tại nhà nó:

Thay xong bộ quần áo ngủ, nó leo lên giường nằm cạnh con trai như mọi khi. Đưa tay lướt lướt chiếc điện thoại, nó quay sang hỏi:

– Tuấn Dương! Tối nay con muốn nghe nhạc hay muốn mẹ kể chuyện?

Thằng bé không đáp chỉ nhích sang nằm lên cánh tay của mẹ nó, gương mặt nhỏ nhắn xinh trai ngước lên:

– Con muốn nói chuyện với mẹ cơ!

– Chuyện gì ấy nhỉ?

Tuấn Dương chu mỏ, gương mặt nghĩ ngợi, bàn tay vòng sang ôm lấy eo mẹ:

– Tại sao con không có ba giống các bạn hả mẹ?

Tim nó như muốn ngừng đập khi giọng nói non nớt ấy hỏi thế. Vết thương lòng lại nhói lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi rồi.

Khẽ vuốt tóc con, nó đang cố tìm ra một câu trả lời đúng nghĩa nhưng nó nên đáp làm sao đây?

Nó đã từng muốn quên hắn, muốn xóa đi tất cả quá khứ liên quan đến hắn nhưng làm sao có thể trong khi phiên bản thu nhỏ của hắn cứ ngày ngày qua lại trước mặt nó cơ chứ?

Hôn lên tóc con, đôi mắt nó bắt đầu đỏ hoe, nơi sống mũi cay xè.

– Mẹ xin lỗi con!

Thấy giọng nói mẹ có chiều thay đổi, cậu nhóc lập tức cuốn quýt lên:

– Không! Con chỉ hỏi thế thôi, con không cần ba nữa, con chỉ cần mẹ, mỗi mình mẹ thôi! Mẹ đừng khóc mà!

Bản thân cứ ngỡ mẹ buồn, mẹ nghĩ là mình thương ba hơn nên mẹ mới khóc. Dù thông minh nhưng rốt cuộc Tuấn Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ vẫn thật đơn giản và vô tư.

Nó hôn lên má con làm gương mặt trắng trẻo vương lại vài giọt nước, nhẹ nhàng nói:

– Con thực sự không muốn biết vì sao ba con không sống cùng chúng ta à?

– Không! Con không hỏi nữa, mẹ cũng đừng khóc nữa nha! Con chỉ cần mẹ là đủ lắm rồi!

Tuấn Dương ôm mẹ thật chặt, rúc mặt vào ngực mẹ nũng nịu. Nó ôm con trai vào lòng, trái tim như bị ai đó siết chặt. Có phải Tuấn Dương không được sinh ra trong một gia đình đầy đủ đều là lỗi của nó không? Nếu ngày đó nó không bỏ đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Nhưng làm sao nó có thể? Nó còn lòng tự trọng, còn sỉ diện cơ mà. Hắn đã nặng lời với nó và chính hắn đã tự chuốc lấy. Hắn là người có lỗi lớn nhất nhất đối với Tuấn Dương.

Nó nhắm nghiền mắt, mặc cho mọi chuyện qua đi. Bỗng giọng nói ngọt ngào của Tuấn Dương lại vang lên:

– Mẹ này!

– Hửm?

– Con muốn kể mẹ nghe một chuyện nhưng tuyệt đối mẹ đừng la con nhé!

– Láu cá! Con lại gây chuyện gì nữa sao hả? Nhóc con! – nó xoa đầu thằng bé, đưa đôi mắt trách yêu.

– Con có quen một chú kia, chú ấy tốt bụng lắm, ngày hôm nay còn đưa con đi ăn kem nữa.

– Tuấn Dương!!! Không phải mẹ đã dặn là phải tránh tiếp xúc với người lạ sao? Con thật là hư hỏng! – nó nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

– Mẹ à… Chú ấy thực sự không phải người xấu đâu. Con và chú đó thực sự rất có duyên với nhau, gặp nhau liên tiếp hai lần.

– Thế chú ấy và con có nói gì không?

– Có, chú ấy khen con đẹp trai và thông minh. À! Còn có cùng sở thích ăn kem sôcôla nữa!

– Thế chú ấy tên gì? Nhà ở đâu?

– Ấy chết,