
việc gì?”
“ Chị và Hạo Nhiên muốn quay lại với nhau. Thật ra chúng tôi vẫn yêu thương nhau.”
“Tại sao Hạo Nhiên không nói trực tiếp với em ạ?”
“ Tại vì anh ấy thấy có lỗi với em.”
“ Xin lỗi. Hãy bảo anh ấy đến nói trực tiếp với em. Còn không em sẽ không bao giờ buồng tay.” Uyển Nhu gằng mạnh chữ “ không bao giờ”. Bàn tay cô nắm chặt đến đỏ ửng. Cô chỉ hận tại sao anh không dám đối mặt với cô mà lại nhờ Gia Nhi kia.
* Biệt thự Hạo Nhiên
“ Em vừa đi đâu về đó?” Hạo Nhiên vừa xem báo ngước mặt lên hỏi khi thấy cô vợ của mình về.
“ Dạ…em chỉ ra ngoài đi dạo thôi ạ.” Uyển Nhu mỉm cười đáp nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó gượng gạo mà chua xót vạn phần.
“ Ừ, lần sau nhớ bảo anh đưa đi nhé.” Hạo Nhiên quan tâm kéo Uyển Nhu ôm vào lòng. Anh không biết rằng mình đang dần phá nát trái tim yếu đuối kia. ‘ Tại sao quyết định chọn Gia Nhi kia rồi mà lại đối xử với cô như thế? Cô không cần sự thương hại.’
* “alo”
“ Là anh. Hạo Nhiên”
“ Vâng. Anh gọi em có gì không ạ?”
“ Anh muốn nói với em là anh đã không còn yêu em nữa, bây giờ anh chỉ xem em là một người em gái thôi. Anh đã có Uyển Nhu.”
“Em đã hết hi vọng.?”
“Đúng thế cơ hội của em là 4 năm trước nhưng em đã bỏ lỡ”. Hạo Nhiên đã quyết định rồi. Anh sẽ yêu thương ‘cô vợ’ nhỏ này cả đời. Nhưng có lẽ người tính không bằng trời tính.
Hôm sau ba chị em cô đi dạo phố thì thấy Gia Nhi say khướt đang đi lảo đảo trên đường thì Uyển Nhu có lòng tốt đưa cô ấy về khách sạn.
“ Đại tỉ, em đã nấu cháo xong.” Trúc Đình bê tô cháo nóng hổi lên, nói thật cô không ưa gì Gia Nhi.
Lúc mọi người định quay bước rời đi thì thình lình Gia Nhi mê man nắm lấy tay Uyển Nhu lại:
“ Hạo Nhiên… xin anh hãy quay về bên em. Em biết anh luôn nghĩ em là kẻ phản bội, rời bỏ anh đi những 4 năm… nhưng anh..Hạo Nhiên, anh nào có biết, năm đó em ra đi là bất dắc dĩ, anh có biết tâm can của em đã đau đớn như thế nào không? Đau đớn vì rời xa người mình yêu… ngày đó khi nhận được kết quả xét nghiệm của bệnh viện bảo là có lẽ em sẽ bị mù… bị mù đó…làm sao em có thể mang lại gánh nặng cho anh chứ…? Thế nên em đã bỏ đi, sau đó ra nước ngoài trị liệu, rất may có người tình nguyện hiến giác mạc giúp em nhìn thấy lại được, anh có biết khi đó em đã vui như thế nào không? Bao năm ở nước Pháp xa xôi, ngày nào em cũng nghĩ đến anh, trái tim em lúc nào cũng hướng về anh…nhưng khi em đủ dũng cảm quay trở về thì không nghĩ là….mọi chuyện đều thay đổi và chính anh cũng thay đổi nhưng em muốn anh biết rằng … em yêu anh….” Nói xong gia Nhi mê man thiếp đi…còn Uyển Nhu thì lại cảm thấy như bầu trời bỗng dừng sập đổ, thì ra là thế, chị ấy không phản bội Hạo Nhiên mà là chị ấy có nỗi khổ riêng của mình. Giờ phút này cô phải làm sao đây…???
“ Uyển Nhu, chị định làm như thế nào?” Hiền Mai nhẹ nhàng hỏi và mong điều mình dự đoán sẽ không xảy ra… cô hiểu tỉnh khí của chị gái mình.
“ Chị…chị cần suy nghĩ.” Uyển Nhu nhẹ bước đi, nhìn bóng dáng mảnh mai kia, cho người ta cảm giác nếu có gió thổi thì nó sẽ gục ngã, sự cô đơn kia khiến cho người ta đau xót.
Lúc này đây, Uyển Nhu đang một mình bước đi trên con đường mòn mà ngày xưa mẹ cô vẫn dắt cô đi… Bỗng kí ức ngày ấy ùa về, hiện rõ từng nét.
“Uyển Nhu, chạy chậm thôi con.” Bà Yên Mai đuổi theo một cô bé khoảng 7 tuổi. Cô mặc một chiếc váy công chúa màu trắng trông như thiên sứ mà thượng đế phái xuống thế gian. Gương mặt ngây thơ, bầu bĩnh kia trông thật lôi cuốn, khiến người ta có cảm giác muốn yêu thương bảo vệ.
“Mẹ à, đi nhanh chút nữa đi.” Uyển Nhu quay lại cười tươi kéo mẹ đi. Hai mẹ con cùng ngồi xuống một chiếc xích đu màu trắng.
“ Uyển Nhu có thương mẹ không?”
“ Tất nhiên là có ạ, con thương mẹ nhất.”
“ Thế thì phải nghe mẹ nói nhé. Con à, lớn lên hãy làm một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian con nhé!”
“ Vâng, chắc chắn là thế.”
“ Uyển Nhu, sống thì đừng tranh giành tình yêu của người khác nha con, nó sẽ mang lại đau khổ cho người đó và cả con nữa.”
“ Con sẽ nhớ lời mẹ.”
“ Vâng, con sẽ nhớ lời mẹ…” Uyển Nhu lẩm bẩm nói thầm.
“ Đúng vậy, con sẽ không cướp đi tình yêu, hạnh phúc của người khác mẹ ạ” Uyển Nhu đã quyết định rời đi nhưng có ai biết rằng trái tim cô đang dần vỡ vụn trong lồng ngực, tim cô đau lắm, đau đến tận tâm can sâu thẳm. Đau khi phải trả lại người đàn ông cô yêu cho một người con gái khác nhưng cô biết rằng cô ấy xứng đáng. Đưa hai tay xoa xoa bụng mình,trong này có một tiểu thiên thần đang dần lớn lên và nó sẽ là mục tiêu sống của Uyển Nhu.
“ Con à, mẹ xin lỗi vì khiến con khi sinh ra không có cha, nhưng mẹ hứa, sẽ yêu thương con luôn cả phần của cha con.” Uyển Nhu mỉm cười, mong là chặn đường phía trước sẽ hạnh phúc, vì cô vẫn còn món quà quý giá, một tiểu thiên thần mà anh dành tặng.
“ Aloo, em là Uyển Nhu.”
“ Em muốn hẹn gặp anh, café My Love chồng à.” Nói xong cô khóa máy lại và đón taxi đi đến quán café này. My Love cái tên quen thuộc thật là có duyên với cô. Đó là nơi cô bắt đầu tình yêu, nơi lưu luyến lại bao nhiêu kỉ niệm đẹp nhất đời này mà cô có và cũng chính là nơi chính nay cô buông đi tình yêu này.
Bước vào