
gưng ném gối xuống vùi đầu vào trong chăn.
Ngôn Lạc Quân cười lớn, vừa mặc áo sơ mi quần tây, vừa nói: “Em xem, có phải là cực phẩm trong đàn ông không? Dù là quảng cáo tập thể hình hay là quảng cáo tráng dương, tôi tuyệt đối là người mẫu tốt nhất. Tôi thấy mình không làm nam diễn viên thì thật phí của trời, chẳng qua cái loại công việc dùng thể lực đó Ngôn Lạc Quân tôi không thèm.”
“Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài! Anh ra ngoài cho tôi, ghê tởm, đồ háo sắc!” Bạch Ngưng chui vào trong chăn hét lên.
Ngôn Lạc Quân cười cầm lấy cà vạt, đi tới bên giường nói: “Mau dậy đi, dùng cái tay và cái miệng nhỏ nhắn của em hầu hạ tôi.”
“A – đừng đến đây, anh tránh ra!” Bạch Ngưng sợ hãi, hận trên giường không có cái lỗ nào cho cô chui vào.
“Nhanh lên, đây chính chuyện người làm vợ như em nên làm.” Ngôn Lạc Quân khom lưng kéo chăn của cô.
“Không không! Anh tránh ra, tránh ra!” Bạch Ngưng dùng sức kéo chăn với hắn.
“Đứng lên hầu hạ tôi xong tôi sẽ đi, mau dậy đi.” Ngôn Lạc Quân ôm lấy vai của cô.
“A – đừng, đừng á!” Bạch Ngưng vung tay muốn đuổi đi hắn, cũng bất giác mở mắt ra.
“Anh. . . . . . anh khốn kiếp!” Nhìn hắn mặc tây trang chỉnh tề, Bạch Ngưng tức giận quát.
Ngôn Lạc Quân mang theo nụ cười rực rỡ, đưa caravat cho cô, nói: “Nào, dùng cái tay nhỏ bé của em hầu hạ tôi, giúp tôi đeo cà vạt.”
Bạch Ngưng không nhúc nhích phẫn nộ nhìn hắn.
“Nhanh lên, đây chính chuyện em nên làm, tôi còn phải đi làm.” Ngôn Lạc Quân nghiêm túc thúc giục.
Bạch Ngưng nhìn hắn, nhận lấy cà vạt thắt vào cho hắn.
Trên người của hắn ngoại trừ mùi hương cơ thể còn có mùi nước hoa nhàn nhạt vô cùng tươi mát, khiến người ta ngửi thấy không tự chủ mà ý loạn tình mê. Cô cố gắng hô hấp bình thường trước mặt hắn, Bạch Ngưng nhớ một câu trong tiểu thuyết ngôn tình trước kia đã nói: Tim đập như nai con chạy loạn. Trong lòng cô bây giờ quả thật đang có con nai chạy loạn, “thình thịch” , còn e lệ đỏ mặt giống thiếu nữ hoài xuân, gặp mối tình đầu.
Nhưng mối tình đầu của cô không phải là Hạ Ánh Hi sao? Mặc dù chỉ là yêu thầm.
Thắt xong cà vạt, Ngôn Lạc Quân nói: “Nào, lại dùng cái miệng nhỏ nhắn hầu hạ tôi, hôn chào buổi sáng đi.” Nói xong, liền đưa mặt lại gần cô.
Bạch Ngưng cũng không biết tại sao mình lại nghe lời như vậy, tại sao lại cảm thấy mỹ mãn như vậy. Chưa kịp suy nghĩ đã xấu hổ hôn hắn một cái.
(1) Big Mac là tên gọi một thứ thức ăn nhanh phổ biến trên thế giới thông qua hệ thống chuỗi nhà hàng chuyên bán thức ăn nhanh McDonald’s, Big Mac đơn thuần là một ổ bánh mì kẹp thịt khá lớn (hambuger), béo ngậy đầy chất đạm, chất bột, chất béo được làm ra theo một tiêu chuẩn công nghiệp để phục vụ nhu cầu ăn nhanh của con người trong thời đại công nghiệp.
Ở đây có thể hiểu anh ám chỉ “cỡ lớn”
P/s: Xin lỗi nhưng đọc ngôn tình em chưa thấy thằng cha nào khốn nạn như anh
Chương 73: Nói chuyện phiếm
“Được rồi mà, tôi đi làm nhé, bà xã. Hôn trả một cái nào.” Ngôn Lạc Quân cũng khẽ hôn một cái lên mặt cô, mang theo nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời ra khỏi phòng.
Bạch Ngưng sờ sờ chỗ bị hắn hôn, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, không kìm lòng được bật cười.
Ngôn Lạc Quân quậy phá như vậy khiến cô hết cả buồn ngủ, đành rời giường đi vào toilet.
Trong cốc có thêm một chiếc bàn chải đánh răng.
Thật là, còn lừa cô, giao thoa cảm xúc gì chứ, rõ ràng là hắn đem đồ sang đây. Hắn đúng là rảnh phát khiếp, có thời gian chạy qua bên kia lấy bàn chải đánh răng và quần áo, sao không ở bên đó tắm rửa mặc xong quần áo luôn đi, còn chạy sang phòng cô cố tình làm ồn không cho cô ngủ.
Bạch Ngưng nhìn bàn chải đánh răng màu xanh dương của hắn, đột nhiên có một cảm xúc kích động tà ác không thể hiểu – cô hơi muốn dùng bàn chải của hắn.
Đỏ mặt tự mình ngượng ngùng một láu, sau đó nhanh chóng bôi kem lên bàn chải đánh răng của mình.
Rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế, cô đang định xuống tầng ăn điểm tâm thì tiếng chuông tin nhắn lại vang lên.
Cô chờ mong cầm điện thoại di động lên, quả thật là tin nhắn của hắn.
“Bà xã, dậy chưa? Vẫn đang ngủ à?”
Thật là nhàm chán. Bạch Ngưng nhủ thầm trong lòng, lại không nhịn được cười nhắn lại cho hắn.
“Ai ngủ, đã sớm dậy rồi.”
Cầm theo điện thoại di động xuống tầng ăn điểm tâm, vừa đi còn vừa vuốt điện thoại di động, càng để ý đến nó thì lại càng chờ mong.
Quả nhiên một lát sau tiếng chuông lại vang lên, Bạch Ngưng vội vàng ấn mở.
“Bà xã, tôi quả thật rất hối hận tối qua mình thành thật như vậy, làm đàn ông như vậy quá thất bại.”
Bạch Ngưng cười “Xì” một tiếng, khiến Bác Thẩm đứng bên bưng bữa sáng phải ngẩn người.
“Đồ háo sắc, nửa dưới là động vật.”
“Không phải chứ, tôi cực khổ suốt đêm mà còn bị mang cái tiếng xấu này, sớm biết thế tôi đã làm kẻ háo sắc rồi, đỡ phải chịu tiếng xấu.”
“Chịu tiếng xấu gì chứ, anh vốn chính là đồ háo sắc!”
“Sắc lang phối với sắc nữ, vừa khéo. Bữa sáng hôm nay hợp với khẩu vị sắc nữ như em.”
Bạch Ngưng buồn bực, cúi đầu nhìn trứng gà sữa tươi trước mặt, sau đó nghĩ đến miếng lạp xưởng cô đang đưa vào trong miệng.
“Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp. . . . . . ! ! ! ! !