XtGem Forum catalog
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Thanh Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328551

Bình chọn: 8.5.00/10/855 lượt.

gì?

Ngồi ở góc bán bar, gọi hai ly rượu, Ngôn Lạc Quân nói: “Bây giờ biết chưa?”

Biết cái gì! Bạch Ngưng kêu khổ thấu trời. Để biểu hiện trí nhớ cô không tốt, vốn chẳng nhớ gì cả, Bạch Ngưng cúi đầu làm ra vẻ xấu hổ.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, Ngôn Lạc Quân tưởng lầm biểu hiện của cô là xấu hổ.

Hắn cười lại gần cô nói: “Ngày này một năm trước, em ở đây thành công quyến rũ tôi, cùng con rùa vàng là tôi lộn cả đêm trên giường, chế tạo ra Hinh Hinh, thành công lấy được tiền của tôi cùng tôi, em nhớ ra chưa?”

Ôi trời ơi! Sao lại có loại ngày này cơ chứ! Anh ta rảnh quá sao, ngày bị người ta câu có gì tốt mà kỷ niệm, còn đặc biệt chạy tới quán rượu này, mắc bệnh à! Bạch Ngưng chỉ cảm thấy hết nói nổi.

Ngôn Lạc Quân đến gần cô, dùng giọng nói khàn khàn lại từ tính hỏi: “Thật ra ngày đó có phải em bỏ thuốc vào rượu của tôi phải không?”

“Anh mới bỏ thuốc vào rượu của tôi thì có, ai mà thèm! Còn bỏ thuốc, mệt anh nghĩ ra.” Bạch Ngưng khinh bỉ nói.

Ngôn Lạc Quân cúi đầu cười, nói: “Bản thiếu gia mà phải dùng tới thuốc sao? Hơn nữa tôi cũng không dám bỏ thuốc em đâu, chưa có thuốc đã như vậy rồi, thiếu chút nữa khiến cho tôi chết ở trên giường, nếu bỏ thuốc khéo tôi thật sự trở thành Tây Môn Khánh(1) ngày nay, tinh tận mà chết mất.”

Hắn. . . . . . Hắn đang kể truyện đồi trụy đấy à? Nụ cười này, giọng điệu này, ánh mắt này, cực kỳ giống mấy tên đàn ông ghê tởm chuyên trêu chọc gái gọi ở hộp đêm cô làm trước kia. Bạch Ngưng liếc hắn một cái, trong lòng cũng có chút phát hoảng, đừng nói hắn cũng đang có ý đồ đấy nhé?

(1) Tây Môn Khánh (tiếng Hoa giản thể: 西门庆) là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng “Võ Tòng sát tẩu”. Theo mô tả của Thủy Hử và Kim Bình Mai, Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền giết chết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.

P/s: Giai vô sỉ nhà tôi đó, thấy ai mặt dày cả tấc như zai chưaBan đầu cũng bị vẻ đạo mạo của anh này lừa, đến khi bắt tay vào làm mới biết ôi thôi đã muộn rồi

Chương 61: Đau khổ

“Anh ghê quá đấy!” Bạch Ngưng dịch sang bên.

Ngôn Lạc Quân lại nhích lại gần cô, nói: “Chẳng phải em thích tôi ghê tởm sao?”

“Ngôn Lạc Quân, anh bình thường chút có được không?” Bạch Ngưng không kiên nhẫn nói.

“Tôi có chỗ nào không bình thường sao?”

Bạch Ngưng lại dịch sang bên một chút, giữ khoảng cách với hắn, nói: “Anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, không có việc gì tôi đi đây.”

Ngôn Lạc Quân nhìn cô, sắc mặt từ từ trầm xuống.

Bạch Ngưng quay đầu đi nhìn nơi khác.

Cô sợ, sợ có không khí mập mờ cùng Ngôn Lạc Quân như vậy sẽ khiến cho cô rất dễ dao động.

Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm một lát rồi ngồi thẳng lên, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm.

Đúng lúc này ánh đèn quán bar lóe lên vừa khéo chiếu vào lưng Ngôn Lạc Quân, Bạch Ngưng vô tình thấy được một sợi tóc lộ ra.

Bạch Ngưng đưa tay ra nhặt sợi tóc kia, vừa lúc Ngôn Lạc Quân cũng đứng lên đi vào giữa đám người, nhảy cùng một cô gái ăn mặc cực kỳ hấp dẫn kiều diễm.

Bạch Ngưng cầm sợi tóc phụ nữ dài vừa lấy từ trên lưng hắn, sững sờ nhìn hắn và cô gái kia làm đủ loại động tác mê người, thậm chí bên cạnh còn có cô gái khác ngang nhiên xông vào.

Tóc này là của Vu Nhược Sương, tóc thẳng màu đen. Bọn họ không giống có quan hệ, nhưng khi cô rời đi lại từng có động tác thân mật sao.

Bây giờ cô khó chịu là sai, là sai. Bạch Ngưng tự nhủ với lòng mình.

Đây đều là ý muốn của cô, khó chịu làm gì? Chắc mọi người đều ích kỷ bá đạo như vậy, ước gì mọi người trên thế giới đều thích mình, dù mình không thích hắn cũng muốn hắn thích mình. Cô chính là quá ích kỷ, quá bá đạo.

Cô tự nói với mình không được ích kỷ, không được bá đạo, nhưng nhìn hắn ở giữa đám người chơi đùa vui vẻ cùng người phụ nữ khác lại vẫn đau khổ.

Hắn không biết cô không giống Hứa Tĩnh Hàm. Cô không thích quán bar, cô không chịu nổi ánh đèn này, âm nhạc này, nhưng những này trong mắt hắn và Hứa Tĩnh Hàm đều rất bình thường.

Bọn họ có quá nhiều điểm cô không thích ứng nổi, ví dụ như cà phê, ví dụ như bữa ăn tây. Không phải cô không biết những thứ đó biểu đạt cho sự thưởng thức của xã hội thượng lưu, nhưng không thích là không thích.

Thế giới này dù cô muốn vào cũng không vào được.

Trong lòng vô cùng buồn phiền, cái mũi cũng xon xót, Bạch Ngưng không nhịn được cũng rót một ly rượu ình, dáng vẻ uống rượu cũng giống như Ngôn Lạc Quân vừa rồi.

Mùi vị rượu cũng không tồi, nhẹ nhàng còn hơi ngòn ngọt, không phải quá khó uống. Bạch Ngưng bất giác uống tới đáy.

Lúc này, có nhân viên phục vụ tới hỏi cô có muốn thêm rượu không, Bạch Ngưng nhìn rượu còn lại trong chén, nói: “Rót đầy hai ly này.”

Lại uống xong một ly nữa, khi nhìn Ngôn Lạc Quân đã thấy hắn ngồi cùng bàn uống rượu với cô gái vừa nhảy cùng hắn rồi. Từ góc độ của Bạch Ngưng nhìn s