Pair of Vintage Old School Fru
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Thanh Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327583

Bình chọn: 10.00/10/758 lượt.

mở tin nhắn ra, thấy ba chữ: Không tin được.

Bày trước mặt anh là hai con đường, một là hỏi, một là không hỏi.

Hỏi, là mạo hiểm; không hỏi, buổi tối anh cũng phải hỏi, mà buổi tối hỏi, anh sẽ lại không tin.

Cuối cùng, anh ấn mấy chữ: Phụ nữ thì sao?

Bạch Ngưng nhìn bốn chữ trên điện thoại di động, lật lại rin nhắn trước, biết câu hỏi của anh: những lời phụ nữ nói trên giường có tin được không?

Cô hình như đã đoán được anh muốn hỏi cái gì, mặc dù có chút ngoài ý muốn. Cô vốn cho rằng anh không phải người thích quanh co như vậy.

Cười cười, cô nhắn lại đáp án phát ra từ nội tâm: em cảm thấy có thể tin được.

Qua một lúc lâu, điện thoại di động mới vang lên, quả nhiên giống như cô đoán: vậy còn em?

Thật là, vấn đề để hỏi thật mơ hồ không rõ, cô làm sao chứ? Bạch Ngưng cười trả lời: em làm sao?

Một lát sau, tin nhắn đến: những lời em nói trên giường có tin được không?

Cô nhắn lại: cái này thì còn phải xem em nói gì đã, em có nói cái gì sao?

Đợi năm phút đồng hồ, điện thoại di động không có phản ứng.

Đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, điện thoại di động vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô không biết, anh vội đi đâu, cũng không biết sẽ trở về lúc nào. Cô vốn cho rằng, anh là người không gì không thể nói, không gì không thể hỏi. Cô nghĩ, nếu như anh hỏi, nếu như anh hỏi ấy câu đó, cô nhất định sẽ cực kỳ chịu trách nhiệm nói cho anh biết, những lời cô nói là có thể tin.

Nhưng tin nhắn vẫn không tới.

Trở lại công ty, Ngôn Lạc Quân đặt điện thoại di động ở trên bàn làm việc, sau đó chống đầu nhìn nó.

Từ nhỏ đến lớn, anh xem thường nhất là loại đàn ông không có dũng khí, cái loại yêu mà không dám nói, anh từng cho rằng không xứng làm đàn ông. Nhưng bây giờ, anh không hiểu anh đang làm cái gì.

Anh không dám, đúng là không dám. Là anh muốn biết sự thật, kết quả biết rồi lại sợ .

Anh nhét điện thoại di động vào ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ, dựa vào bàn.

Điện thoại trong ngăn kéo lại đột nhiên vang lên tiếng chuông có tin nhắn.

Chương 161: Bão táp

Ngôn Lạc Quân vội kéo ngăn kéo, lấy điện thoại di động ra, có chút thấp thỏm mở tin nhắn:

Em không yêu Quan Thừa Diễm, thích Hạ Ánh Hi, yêu anh.

Ngôn Lạc Quân nhìn tin nhắn thật lâu, lúc này lại có chút ngây dại.

Anh đột nhiên gọi lại cho cô.

“Em nói thật sao?” Sau khi cô nhấc máy, anh nói.

“Buổi chiều chờ anh về, em sẽ nói cho anh.”

“Tĩnh Hàm. . . . . .” Ngôn Lạc Quân còn định hỏi tiếp, cô đã cúp điện thoại.

Buổi chiều chờ anh về. . . . . . Nếu đúng như anh nghĩ , vậy không phải cô sẽ lặp lại những lời như trên tin nhắn trước mặt anh sao? Anh sẵn lòng tin tưởng, dù đã từng nghi ngờ một lần, anh vẫn nguyện tin tưởng.

Năm rưỡi chiều, Bạch Ngưng đã đón Cảnh Di Tiểu Hân về, nhưng vẫn không thấy Ngôn Lạc Quân đâu. Đang định gọi điện thoại hỏi, lại thấy anh gọi tới.

Nhấc điện thoại, Bạch Ngưng hỏi: “Sao thế? Tắc đường sao?”

“Không phải, công ty có chuyện, anh phải qua Hongkong, trước mười giờ tối anh sẽ về.”

“Vậy. . . . . .” Bạch Ngưng không biết nên nói gì.

“Thật xin lỗi.” Anh nói: “Nếu không, em bảo bọn nhỏ ngủ trước đi.”

“Không sao, ngày mai là Chủ nhật, để bọn trẻ ngủ muộn một chút cũng được.”

Hai người cùng yên lặng, cũng không lúng túng.

Ngôn Lạc Quân nói: “Vậy ba mẹ con ăn trước chút điểm tâm, anh sẽ nhanh chóng trở về.”

“Ừ, đừng nên quá gấp gáp, ba mẹ con em ở nhà chờ anh.”Bạch Ngưng sợ anh vội về nhà, lái xe quá nhanh.

“Ừ. Anh. . . . . . Cúp trước nhé.”Cho đến khi một chiếc điện thoại khác reo, Ngôn Lạc Quân mới cúp máy, vội lo chuyện làm ăn.

“Ba mẹ con em ở nhà chờ anh. . . . . .” Những lời này, khiến anh vừa an tâm, vừa hận không thể lập tức bay về.

“Cảnh Di, Tiểu Hân, ba rất khuya mới về được, hai đứa ăn cơm luôn rồi chuẩn bị ngủ hay là chờ ba về cùng ăn?” Để điện thoại di động xuống, Bạch Ngưng nói.

“Đương nhiên là chờ ba về cùng nhau ăn! Con không cần ngủ sớm.”Tiểu Hân lập tức nói.

“Vậy Cảnh Di?” Bạch Ngưng quay đầu nhìn cô bé.

Cảnh Di gật đầu một cái, nói: “Chờ ba về.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải đi rửa sạch tay, ăn chút điểm tâm.”

“Dạ!”

Lúc bóng đêm phủ xuống, bầu trời giăng đầy sao, hai đứa bé ngồi xem phim hoạt hình cười đùa ầm ĩ, điện thoại của Bạch Ngưng lại đột nhiên reo vang.

Cầm điện thoại, nhìn người gọi tới, Bạch Ngưng ngẩn cả người.

Quan Thừa Diễm? Anh tìm cô làm gì?

Mấy ngày nay, anh chưa từng liên lạc với cô, sao bây giờ lại đột nhiên gọi điện thoại tới?

Trong lòng có chút nghi ngờ, lại có chút bất an, nhưng cô vẫn nhấn nút trả lời.

“Bạch Ngưng, anh gọi đến có quấy rầy em không?”

“Thừa Diễm, anh sao vậy?” Anh đột nhiên gọi cô là Bạch Ngưng, khiến cô càng thêm lo lắng.

“Ngôn Lạc Quân có ở đó không?” Anh hỏi.

“Anh ấy. . . . . . lát nữa sẽ về.”

Yên lặng một lúc, anh nói: “Còn nhớ rõ ‘hồ ánh sao’ của chúng ta không?”

Bạch Ngưng không muốn nói về đề tài này, trực tiếp hỏi: “Thừa Diễm, anh có chuyện gì không?”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ.

“Sao vậy, muốn nhanh chóng cúp điện thoại sao?”

“Thừa Diễm. . . . . .”

“Bây giờ anh đang ở ‘ hồ ánh sao ’, ánh sao nơi này vẫn đẹp như thế, em có muốn đế