
, Tiểu Hân nhất định rất vui mừng.” Cô giáo cười nói.
“Cám ơn cô giáo, chúng tôi đi trước.”
“Tiểu Hân chơi vui nha!” Cô giáo Nhậm vẫy tay nói.
Ngồi trên xe, Tiểu Hân nói: “Ba, mẹ bảo ba tới sao? Quả nhiên là phải dùng biện pháp mạnh mẹ mới nghe lời.”
Ngôn Lạc Quân có chút kinh ngạc, hỏi: “Mẹ con nói, mẹ sẽ bảo ba tới đón con à?”
“Đương nhiên, hôm qua con phiền mẹ đến nửa đêm, mẹ muốn con ngủ, con không ngủ. Mẹ nói nếu con nghe lời mẹ ngủ đi thì ngày mai mẹ sẽ bảo ba đến đón con. Con cho rằng mẹ lừa con, không ngờ là thật .” Tiểu Hân vừa nói, vừa vuốt vuốt sờ sờ khắp xe, sờ soạng cả buổi mới quay đầu lại nói: “Ba, đây thật sự không phải phi thuyền vũ trụ sao, phi thuyền vũ trụ của ba vẫn chưa sửa được sao?”
Ngôn Lạc Quân sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Nhưng sao con biết ba chính là ba của con?”
“Bởi vì con và ba rất giống nhau, hơn nữa con cảm ứng được ba là ba của con. Ba à, hệ thống cảm ứng của con đã khởi động rồi đúng không, về sau nếu gặp các bạn nhỏ Sao Hỏa khác con cũng có thể cảm ứng được đúng không?”
Ngôn Lạc Quân nhìn con, nhẹ nhàng vuốt đầu con, đột nhiên ôm lấy con.
“Tiểu Hân, cám ơn con đã cảm ứng được ba, về sau con ở cùng ba được không?” Con anh, đã năm nay thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết, để cho con làm đứa trẻ không cha suốt bốn năm.
“Được, ba, có phải sau này chúng ta sẽ ở Sao Hỏa không, không thể tới Trái Đất nữa sao?” Tiểu Hân ngồi ở trên đùi anh hỏi.
“Sao Hỏa?” Ngôn Lạc Quân rất hứng thú hỏi: “Người ta nói cho con biết chúng ta sẽ ở Sao Hỏa sao?”
“Không phải người ta nói, là tự con biết , hơn nữa mẹ cũng thừa nhận rồi, mẹ nói vì phi thuyền vũ trụ của ba bị hỏng nên mới không thể đến đón con. Ba, phi thuyền vũ trụ ba cũng có thể xuống đây đúng không?”
Chương 143: Anh đã trở về
“Không phải người ta nói, là tự con biết , hơn nữa mẹ cũng thừa nhận rồi, mẹ nói vì phi thuyền vũ trụ của ba bị hỏng nên mới không thể đến đón con. Ba, phi thuyền vũ trụ ba cũng có thể xuống đây đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Ngôn Lạc Quân vuốt đầu con, cười trả lời.
“Vậy sao ba không bay tới sớm một chút? Ba không biết con rất nhớ ba sao?” Tiểu Hân mở to hai mắt hỏi.
“Bởi vì. . . . . .” Ngôn Lạc Quân nghẹn ngào, nói: “Bởi vì không thể tùy tiện bay xuống đây, cho nên lần này ba tới đây rồi sẽ không quay về nữa, sẽ ở lại đây với con mãi mãi, được không?”
“Được ạ!”
Trước của nhà trẻ, xe chưa kịp dừng Bạch Ngưng đã vội vàng xuống xe.
Mấy đứa bé cuối cùng cũng đã được đón về, Cô giáo Nhậm vừa định xoay người.
“Tiểu Hân! Cô giáo Nhậm, Tiểu Hân đâu?”
“Hứa tiểu thư?” Cô giáo Nhâm ngạc nhiên.
Bạch Ngưng vội chạy tới nói: “Trên đường tôi tới đây thì bị tai nạn xe cộ chặn lại, Tiểu Hân đâu?”
Cô giáo Nhậm cảm thấy không ổn, khẩn trương nói: “Bị. . . . . . Ba Tiểu Hân đón đi rồi?”
“Ba?” Bạch Ngưng ngỡ ngàng.
“Là một người rất giống Tiểu Hân, Tiểu Hân cũng nói đó là ba mình, sao vậy. . . . . . Không phải sao?” Gặp chuyện như vậy, cô giáo cũng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Sao có thể như vậy được, Tiểu Hân đâu có ba!”
“Nhưng. . . . . . dáng vẻ người kia hình như có rất nhiều tiền, còn nói xin nghỉ cho Tiểu Hân hai ngày, anh ta mới từ nước ngoài về nên muốn cùng Tiểu Hân đi chơi vài ngày.” Cô giáo Nhậm thật sự không thể tin được người kia là kẻ lừa đảo.
Có tiền. . . . . . Nước ngoài? Rất giống Tiểu Hân?
Trong lòng Bạch Ngưng run lên.
Chẳng lẽ. . . . . . Nhưng sao có thể như vậy được?
“Đúng rồi, cổng trường có camera, chúng ta đi xem băng theo dõi!” Cô giáo Nhậm vội nói.
“Nhanh đi!” Bạch Ngưng nói xong, vội theo cô giáo vào bên trong.
Trong phòng giám sát, mọi chuyện xảy ra suốt một tiếng qua đều được ghi lại.
Tiểu Hân dựa vào cổng chính nhà trẻ, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại đối diện cậu, lái xe mở cửa, một người đàn ông mặc tây trang thẳng tắp đi xuống.
Chỉ cần liếc mắt một cái Bạch Ngưng đã nhận ra, đúng là anh.
Anh đã trở về.
Anh trở về, chuyện đầu tiên là lẳng lặng đi đón Tiểu Hân.
“Hứa tiểu thư, cô biết người này không?”
“Hứa tiểu thư?”
Bạch Ngưng lấy lại tinh thần, ngỡ ngàng thật lâu mới gật gật đầu.
Sao anh lại đột nhiên về nước ? Sao nhanh như vậy anh đã phát hiện ra Tiểu Hân? Nên làm gì bây giờ?
“Hứa tiểu thư, bây giờ chúng ta báo cảnh sát sao?” Cô giáo Nhậm sốt ruột hỏi.
“Không. . . . . . Không cần. Đúng, anh ta là ba Tiểu Hân.” Bạch Ngưng luống cuống không thôi, ngẩn ngơ đi ra ngoài.
Lạc Quân, anh đã trở lại. . . . . .
Nghĩ tới điều này, tay nắm vô lăng không ngừng run rẩy.
Năm năm, cô luôn buộc bản thân không được nghĩ tới anh, nhưng lại luôn chú ý xem những tin tức liên quan đến anh. Nhìn anh từng bước củng cố địa vị của mình ở công ty, nhìn Thịnh Thế từng bước lớn mạnh.
Dù sao cũng không phải giới giải trí, nên tin tức tại Mỹ có rất ít tin liên quan đến đời tư của anh. Cũng từng một lần nghe đồn, Ngôn gia và một công ty khác có kế hoạch liên hôn chính trị.
Lúc đó, cô mất ngủ mấy đêm liền. Vất vả lắm mới ngủ lại được thì lại nằm mơ ngày anh kết hôn, cô dâu là một phụ nữ cô không biết. Vào lúc đó, cô không kiềm chế được tưởng tượng anh sẽ mang theo v