80s toys - Atari. I still have
Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Thanh Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329771

Bình chọn: 7.5.00/10/977 lượt.

i rất bảo thủ cố chấp. Không muốn tùy tiện bắt đầu tình cảm, cũng không muốn tình yêu vui đùa chóng vánh.

Khi anh nói mình từng thổ lộ với Bạch Ngưng nhưng bị cự tuyệt, nữ sinh kia kinh hãi, nhưng sau lại đoán được. Nếu Bạch Ngưng muốn tìm bạn trai thì chắc chắn là nghiêm túc, lấy kết hôn làm điều kiện số một. Nhưng gia đình cô và Hạ Ánh Hi là hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt, cô đương nhiên không muốn bị lún vào.

Sau này anh hỏi thăm tin tức của cô nhưng không được. Tất cả bạn học đều không biết địa chỉ cụ thể, công việc của cô. Cho đến sau đó không lâu anh qua báo chí thấy tin tức cô nhảy lầu tự sát ở khách sạn.

Những chuyện này dường như mới hôm qua thôi, rồi lại như đã qua mấy đời. Nhưng điều khiến anh nghi ngờ, là cảm giác trái tim bị một ai đó tác động giống như ở trường học năm đó bây giờ lại bất chợt nổi lên.

Lúc này, thấy Hứa Tĩnh Hàm trước mắt, anh giống như lại trở về giữa trưa mùa hè năm đó, đứng ở trên bậc thang thư viện, nhìn cô gái tinh khiết xinh đẹp xoay người lại nhặt sách trên đất.

———————————————-

Buổi chiều, một người đàn ông mặc tây trang nam đem một sấp hình đặt lên trên bàn Ngôn Lạc Quân.

“Hôm nay bọn họ ra ngoài, đây là hoạt động cả ngày nay của hai người họ.”Thuộc hạ nói.

Ngôn Lạc Quân nhìn hình, đột nhiên biến sắc.

Hạ Ánh Hi! Quả nhiên là Hạ Ánh Hi! Cô nói không có bất cứ quan hệ gì với hắn ta, tại sao nhiều chỗ để đi, nhiều bạn bè như vậy lại không tìm, mà lại ở cùng hắn ta! Hứa Tĩnh Hàm, em coi tôi là cái gì, thật sự chỉ là một đống tiền thôi sao!

Thuộc hạ đi rồi hắn vẫn không nhúc nhích mím chặt môi nhìn hai người trong hình , sắc mặt càng ngày càng khó coi, lửa ghen dường như sắp đốt cháy hắn.

Trong hình cô buộc mái tóc xoăn dài gợn sóng thành đuôi ngựa, mặc một cái áo khoác giả hàng hiệu đâu đâu cũng có, một cái áo T-shirt màu trắng bình thường, một cái quần jeans, cùng Hạ Ánh Hi đi trên con đường dơ dáy bẩn thỉu, lúm đồng tiền như hoa.

Bức thứ hai, Hạ Ánh Hi xách túi mua hàng, hai người cùng nhau đi chợ mua đồ ăn, giống như một đôi nồng tình mật ý. Bức sau còn ở trên xe công cộng nói đùa, vai kề vai đứng trước cửa rạp chiếu phim, dắt tay, thậm chí còn có “Hứa Tĩnh Hàm” bón cho hắn ăn cái gì đấy! Nhìn từng tấm hình, Ngôn Lạc Quân giận dữ nắm chặt tay kêu “răng rắc”.

Cô sống rất tốt, sau khi ly hôn còn vui vẻ hơn trước, ở với tên họ Hạ kia cũng vui vẻ hơn lúc ở bên hắn. Vậy mà còn dám nói chỉ quen sơ sơ thôi, còn nói ngày đó không làm gì cả, bản lĩnh nói dối của cô dường như quá tốt rồi?

Thì ra là hắn đang ở đây hối hận, ở đây một ngày như một năm, còn cô lại hạnh phúc sống cuộc sống một nhà ba người nghèo khó vui vẻ!

Ngôn Lạc Quân giận đến muốn giết người, bất chợt nghĩ đến một vấn đề.

Một nhà ba người. . . . . . Cái từ này, khiến hắn không khỏi nghĩ tới đứa bé trong bụng của cô.

Tầm sáu tuần, quả thật là trùng với đêm cô và Hạ Ánh Hi ở khách sạn cả đêm. Nhưng trước sau cái đêm đó, không phải bọn họ cũng ở cùng nhau sao? Bao gồm cả trong khách sạn lúc trước và trong nhà sau này, coi như cô thật sự cùng Hạ Ánh Hi triền miên cả đêm, vậy so ra cũng kém cùng hắn làm nhiều. Đứa bé kia không nhất định là của hắn, nhưng cũng không nhất định là của Hạ Ánh Hi. Đứa bé rốt cuộc là của ai, chỉ sợ ngay cả chính “Hứa Tĩnh Hàm” cũng không biết. Nếu như. . . . . . Nếu như đêm hôm đó cô thật sự làm chuyện có lỗi với hắn.

Bây giờ dù cô có làm hay không, đứa bé kia cũng có thể là của hắn, con của hắn sao có thể nhận người khác là ba? Huống chi, nếu như cô thật sự muốn ở bên Hạ Ánh Hi, nếu như Hạ Ánh Hi cũng không muốn đứa con không thuộc về hắn ta, bọn họ muốn bỏ đứa bé thì sao? Ngộ nhỡ đứa con là của hắn thì sao?

Thần kinh căng thẳng, hắn tự nói với mình, hắn có thể không cần Hứa Tĩnh Hàm, nhưng hắn sẽ không để đứa bé lưu lạc bên ngoài. Cho nên, hắn không thể để cho bọn họ hạnh phúc ở bên nhau như vậy!

Buổi tối hôm đó, nhà giáo sư Hạ nhận được một cuộc gọi lạ.

“Xin chào, ai vậy.”

“Xin hỏi đây là nhà giáo sư Hạ sao?” Bên kia là giọng đàn ông trung niên.

“Tôi là vợ ông ấy, có chuyện gì không?” Giáo sư Nguyễn nói.

“Con trai của bà – Hạ Ánh Hi ở tại đường Tế Lâm bà có biết không?” Người đàn ông trung niên nói.

Giáo sư Nguyễn gấp gáp, vội vàng nói: “Con tôi làm sao?”

Bên kia nói: “Con trai của bà bây giờ đang ở cùng một phụ nữ ly hôn bà biết không?”

“Cái gì? Sao có thể!”

Người đàn ông trung niên cười một tiếng, tiếp tục nói: “Người phụ nữ kia là một ngôi sao đã rời ngành, còn mang thai bị chồng của cô ta hoài nghi đứa bé là con hoang. Con trai bà chắc sắp được làm ba rồi, còn là đổ vỏ hộ.”

Chương 112: Cha mẹ tới cửa

Người đàn ông trung niên cười một tiếng, tiếp tục nói: “Người phụ nữ kia là một ngôi sao đã rời ngành, còn mang thai bị chồng của cô ta nghi đứa bé là con hoang. Con trai bà chắc sắp được làm ba rồi, còn là đổ vỏ hộ.”

“Anh đừng có nói bừa! Anh là ai, có âm mưu gì?” Giáo sư Nguyễn vừa nóng vừa giận.

Người đàn ông trung niên nói: “Tôi không nói bừa đâu, bà cứ đến chỗ con trai thì biết.”

“Anh là ai, rốt cuộc anh là ai!” Giáo sư Nguyễn sốt ruột hỏi,