
Cô ngốc, cởi áo ra
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326434
Bình chọn: 8.00/10/643 lượt.
Nửa người hắn đặt ở trên người Trần An An, để ngừa cô lại đưa tay ra gãi, hai tay lại duỗi sang bên kia mở thuốc, nặn thuốc ra tay bôi lên người Trần An An.
Bỗng đằng sau, cửa lại rầm một tiếng bị đẩy ra! Diệp Lương Nhất quay lại, chính là mẹ hắn đang khiếp sợ há miệng đứng ở cửa nhìn bọn họ.
Diệp Lương Nhất lập tức đứng lên, kéo chăn qua đắp lên người Trần An An, quay đầu nói:“Mẹ,……”
“Các con cứ tiếp tục! Tiếp tục đi!” Diệp phu nhân đột nhiên xoay người, xấu hổ đến nóng bừng cả mặt!
Vừa rồi bà ở trong phòng ngủ càng nghĩ càng cảm thấy như vậy không tốt. Tuy rằng bà rất muốn ôm cháu trai, nhưng mà con nhà mình đem cô gái nhỏ say rượu ôm về nhà, muốn làm chuyện xấu, thì thật sự là rất không đạo đức!
Vì thế, bà càng nghĩ càng rối rắm, thật lâu sau, vẫn là đi lên, định đưa Trần An An sang phòng khách, không ngờ vừa mở cửa liền thấy được một màn nóng bỏng như thế!
“Coi như mẹ không nhìn thấy!” Diệp phu nhân vừa nói vừa chạy nhanh ra ngoài đóng sầm cửa lại.
đã phát triển đến bước này, kết hôn cũng không còn xa đâu nhỉ? Nhưng mà, không ngờ con mình lại nóng lòng thế! Diệp phu nhân gần như là bay về phòng.
Tuy rằng lúc trước có chút rối rắm, nhưng xem bộ dáng con mình quen thuộc như vậy, có thể cũng không phải lần đầu tiên. Ừm, vậy thì không cần ngăn cản!
Nhưng mà bà phải chuẩn bị tốt một chút! Vạn nhất…… Vạn nhất cháu trai của bà đã có!
Diệp phu nhân hưng phấn đứng ngồi không yên, suy nghĩ thật lâu, vẫn là không nhịn được cầm lấy điện thoại.
Lương Nhất là đàn ông, khẳng định là suy nghĩ không chu đáo. Hơn nữa bà cũng là phụ nữ, biết phụ nữ khi kết hôn cần cái gì.
Diệp phu nhân vừa hào hứng quay số, vừa nghĩ con dâu nhà bà cũng không thể đón về qua loa được!
Diệp Lương Nhất bận rộn phục vụ Trần An An, không có thời gian nghĩ đến mẹ mình hiểu lầm, hắn bôi thuốc cho Trần An An xong, lại tìm trong tủ quần áo của mình một chiếc áo sơmi cho cô mặc vào. Sau đó không thèm quản cô nữa, để mặc cô nằm ở trên giường mình ngủ say sưa.
Bản thân thì cầm quần áo đi tắm rửa, nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Diệp Lương Nhất hơi hơi chớp mắt, vuốt nước trên mặt đi.
Lần này thì mẹ hắn hoàn toàn hiểu lầm, nhưng mà đối với hắn ngược lại là chuyện tốt.
Diệp Lương Nhất với lấy sữa tắm trên giá, khóe môi hơi hơi cong lên. Thoát khỏi một đống phiền toái, hiện tại tâm tình hắn thật sự là không tồi.
“Tôi cho cô nợ một lần.” Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, hắn nhìn thoáng qua Trần An An đang ngủ say ở trên giường, từ bên cạnh cô lấy một cái gối và chăn khác, liền ngả lên thảm nằm ngủ.
Tuy rằng là mùa đông, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn đủ ấm, nằm trên sàn ngược lại càng thoải mái.
Diệp Lương Nhất đưa tay tắt đèn ở đầu giường, buổi sáng ngày mai phỏng chừng lại là một trận ác liệt.
Đồng hồ sinh học của Trần An An luôn luôn đúng giờ, mỗi ngày năm giờ sáng sẽ tỉnh lại, căn bản là không cần đặt báo thức.
Cho dù là say rượu thì buổi sáng hôm sau cũng vậy. Mặc dù đầu còn choáng, mí mắt cũng nặng trĩu, Trần An An vẫn kiên định mở mắt.
Nhưng mà vừa mở mắt, cô liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Giường của mình khi nào thì trở nên mềm mại như vậy? Còn có phòng ngủ, cũng không lạnh như băng, thật ấm áp gần như làm cho cô nghĩ mình ngủ bên cạnh lò sưởi.
Trần An An đưa tay dụi mắt, chân bước xuống giường, không ngờ lại lập tức giẫm lên một cái gì đó mềm mềm.
Trần An An chớp chớp mắt, dùng chân đá đá.
“Vật kia” nhất thời thét lớn một tiếng, tiếp theo, Trần An An liền cảm thấy cổ chân bị một bàn tay chặt chẽ bắt được.
cô bị dọa tim suýt nữa ngừng đập, đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra, sém chút nữa khống chế không được hét lên, chân duỗi ra đá văng bàn tay to kia.
“Là tôi, Diệp Lương Nhất.” Ngay lúc này, bên tai Trần An An bỗng nhiên vang lên giọng nam lạnh như băng quen thuộc, tiếng thét chói tai đến bên miệng bị nuốt xuống.
Trần An An khẩn trương nuốt nước miếng,“Bác sĩ Diệp?”
“Là tôi.” Diệp Lương Nhất vừa nói, vừa đứng dậy mở đèn đầu giường.
Lúc này Trần An An mới thấy rõ ràng, người trước mắt đúng là Diệp Lương Nhất.
“Việc này…… bác sĩ Diệp, sao tôi lại……” Trần An An nhìn quanh một vòng, trong thanh âm mang theo chút ngượng ngùng rụt rè.
“cô uống say, tôi không biết địa chỉ nhà cô.” Diệp Lương Nhất từ đầu giường mò tìm kính đeo lên, ngắt lời Trần An An.
“A! Cám ơn anh.” Trần An An xấu hổ hận không thể cúi đầu tìm cái lỗ chui vào. Vậy mà lại say! Thảo nào bạn bè nói cô ngốc! May mắn bác sĩ Diệp là người tốt.
Trần An An thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn đến quần áo xa lạ trên người mình.
Thân thể cô cứng đờ, lập tức ôm chăn chắn trước ngực mình,“Diệp, Bác sĩ Diệp……” Sắc mặt cô rực hồng, lắp bắp mãi mới nói được một câu,“Của tôi, quần áo của tôi là, là anh thay?”
Sắc mặt Diệp Lương Nhất không đổi, lạnh nhạt từ trên xuống dưới nhìn lướt qua Trần An An,“cô bị dị ứng cồn, tôi bôi thuốc cho cô.”
Trần An An mở to mắt,“Dị ứng cồn?”
Diệp Lương Nhất ừ một tiếng, hơi hơi ngửa đầu lên liền thấy cần cổ trắng hồng của Trần An An, dời đi ánh mắt lạnh như băng bổ sung một câu,“Cũng không