
ờng này. Năm phút sau, nó đã có ý tưởng. Nó đi thẳng một mạch, qua luôn hắn.
Hắn đứng đây chờ cô gần một tiếng đồng hồ, mà cô dám lơ hắn. Quá lắm rồi, ai cho cô ta cái quyền khinh người thế không biết. Hắn đuổi theo kéo tay cô lại
“Này” Hắn hét lên
“Anh biết tôi à” Nó bình tĩnh diễn tuồng
Khuôn mặt đã đỏ lên vì tức, giờ càng đỏ. Nó rất thỏa mãn với hình ảnh này.
“ À, tôi thấy anh quen mắt lắm nha, chúng ta biết nhau hử?”
“Cô nói xem” giờ này hắn thực sự muốn bóp cổ cô ngay lập tức. Cô thật sự vô sỉ quá mức.
“Ây da, trí nhớ tôi kém lắm, già rồi nên không nhớ nổi. Thôi mai anh quay lại đi, để tôi về nhà nghĩ xem anh là ai đã nhé” Nó lịch sự kéo tay hắn ra.
“Không muốn lấy lại điện thoại?” Hắn đã điên đến mức nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán bất đầu nổi lên rồi.
“ Điện thoại?, anh nhặt được ư? Thật tốt quá cho tôi xin lại đi” nó giả lả, thì ra hắn cầm điện thoại của nó, hôm đó nó mải ăn lên quên mất. Nó có chủ trương sống”có còn hơn không” nên muốn xin lại.
Hắn thò tay vào túi quần móc móc một hồi, sau đó mỉn cười nhìn nó. Nụ cười này đúng là giết người không dao mà, sao mà đẹp thế không biết.
“Ây da, tôi lại quên ở nhà mất rồi” hắn bắt trước giọng của nó
“Anh…” tên khốn này, rõ ràng nó nhìn thấy trong túi quần hắn có điện thoại của nó mà, hắn dám lừa nó. Tức chết mà.
Nhìn khuôn mặt tức giận của nó, tâm trạng của hắn chuyển biến hẳn. Hắn quay đầu leo lên xe bỏ lại một câu” ngày mai 6 giờ tối tại quán Thiên Thần, tôi mời cô ăn và trả điện thoại cho cô ok”.
Nói đến ăn miễn phí tâm trạng nó thật sự tốt ngay được, tất cả tức giận theo gió bay đi mất. Nó lắc đầu”ông trời hình như nhìn thấy nó rồi thì phải”.
Hôm sau, nó rất đúng giờ có mặt tại quán Thiên Thần, nhưng nó không có đi vào mà đợi bên ngoài. Nó biết nếu như vào rồi mà hắn không tới thì lớn chuyện. Nó làm gì có tiền mà trả cho cái nhà hang sang trọng này chứ. An toàn là trên hết, nó quyết định ôm cây đợi thỏ.
Hắn hôm nay mặc một cây màu trắng, quần short, áo phông, giầy thể thao, nhìn hắn thật sự quá bắt mắt khi bước xuống từ chiếc taxi. Nó nhìn lại trang phục của mình, quần vải áo sơ mi cũ lại màu đen nữa chứ. Thật là chói nhau mà. Nhìn thấy nó, hắn lại trưng ngay ra cái nụ cười chết chóc kia, khiến nó không khỏi tim đập thình thịch.
Đương nhiên, khi nó cùng hắn đi vào thì nó thành nền cho hắn. Nhìn hai người chẳng khác gì ông chủ và người hầu là mấy. Nó tự đánh giá như thế.
“Chọn món đi” hắn rất lịch sự đưa menu cho nó. Nó thấy nghi ngờ sao hôm nay hắn lại cười nhiều thế không biết, không biết hắn có làm trò gì khôn đây.
Nó chọn năm món tất cả, tất cả đều là món đắt nhất. Trong thời gian chờ món ăn lên, hắn mời nó uống rượi vang, nhìn giá tiền nó thật muốn chết mà, chai rượi vang thôi mà giá bằng nửa tháng lương của nó. Nó ngầm đánh giá, chắc hẳn tên này có tiền đây. Hắn cũng chẳng nhân từ gì vừa uống vừa nhìn nó chằm chằm. Cái chiêu đấu mắt này, nó từ trước tới nay chưa có đối thủ. Khi con người ta bị lăng nhục qua nhiều, thì họ ắt có cách chống lại, mà cách của nó chính là lừ mắt đối phương. Nó sống suốt 29 năm cuộc đời, đây là việc nó giỏi nhất. Và dĩ nhiên ai đó bị nó nhìn tới đỏ mặt quay qua nhìn cửa sổ. Nó hài lòng với chiến tích vòng một này.
“Ngon không?”
“Ngon”nó ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn những món ăn đủ màu sắc lại thơm phức trước mặt. Nó nghĩ rằng ăn xong mà nó có đi qua thế giới bên kai nó cũng sẽ rất thỏa mãn.
“Cô không có bạn à?” hắn thấy cô qua tập trung ăn uống nên tranh thủ điều tra
“Không”
“Cô có bạn trai không?” hắn tiếp tục
“Không”
“Cô thấy tôi thế nào?”
“Không bình thường” nó vẫn vô tư trả lời
“Sao lại không bình thường?”
Sau khi hắn hỏi câu này thì đôi đũa trên tay nó dừng lại, nó nheo mắt nhìn hắn. Vài giây sau, nó lại tiếp tục chiến đấu vừa ăn vừa nói.
“Ây, cái đó có gì mà cần hỏi? Anh như thế kia sao cứ bám lấy tôi làm gì? Tiền ư? Xin lỗi nhé một xu không có, sắc ư? Tôi có ư? Tôi đã soi gương từ khi ba tuổi rồi mà chưa nhìn ra nét đẹp của mình đấy”
“Đúng” hắn bồi thêm không quên gật đầu như băm tỏi. Thấy hắn đồng tình nó có hứng tiếp tục.
“Bí mật công ty ư? Tôi, một kế toán lương, biết gì mà hỏi, đấy anh thấy tôi có điểm gì cho anh bám nhỉ?” Nó kết luận
“Đúng” hắn tiếp tục bằm tỏi
“Vậy nên tôi mới nói anh rơi vào một trong ba trường hợp”
“Sao?” hắn nhìn nó
“Một là anh bị thiếu dây thần kinh cảm giác, hai là anh bị loạn thị, ba là anh không bình thường”
Nó nghĩ dù sao hắn cũng mời nó ăn một bữa ăn sang trọng như thế này nên nó cũng tốt bụng nói thật cho hắn nghe.
Nó lại tiếp tục công cuộc làm no bụng, còn hắn lại im lặng đánh giá người đối diện.
“Cô thích cái gì nhất?”
“Tiền” nó chẳng cần suy nghĩ
“Cô yêu ai nhất trên đời”
“Tôi”
“Nói thật?”
“Chính xác”
“Nếu tôi giúp cô kiếm tiền cô có muốn không?” Hắn thăm dò
“Như thế nào? Tôi nói trước IQ của tôi là zero, Trí nhớ cũng là zero, giác quan thứ sáu không có, năng khiếu nghệ thuật không luôn, ca hát không ai nghe nổi đâu, ngoại hình hạng bét, có công việc cho người như tôi?” Nó cay đắng, nó luôn biết mình như thế nào.
“Giúp việc cho t