
hiên ở. Hương Tranh cảm ơn anh lái xe, ngỏ ý muốn anh dừng xe đợicô một lát. Anh ta vui vẻ nhận lời. Hương Tranh lại rối rít cảm ơnanh ta lần nữa rồi mới mở cửa xe bước ra ngoài.
Người đang trực ở đại sảnh hôm nay không phải là chú Triệu mà làmột thanh niên có nước da bánh mật, thân hình cao lớn, vạm vỡ.Hương Tranh đi đến gần anh ta, lịch sự giới thiệu cô là HươngTranh, đến tìm Sở Trung Thiên, phòng 902. Anh bảo vệ này chưa biếtcô, nhìn cô một lượt rồi lịch sự mời cô vào phòng bảo vệ.
Anh ta mời cô ngồi, lấy nước cho cô uống, sau đó lấy từ ngăn tủgiấy tờ một tờ khai thông tin cùng một cây bút, đặt trước mặt cô,cười lễ phép nói: “Hương tiểu thư, tòa nhà chúng tôi có quy địnhkhách đến thăm đều phải điền đầy đủ thông tin yêu cầu. Đây là bútvà tờ khai mẫu, phiền tiểu thư bớt chút thời gian điền thông tinvào đó giúp tôi”.
Hương Tranh gật đầu đồng ý, cầm tờ khai mẫu lên xem cẩn thận mộtlượt, cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng nảy sinh cảm giác hoàinghi, không hiểu bảng mẫu này có phải dùng để điều tra nhân khẩukhông?
Không dễ gì để hoàn thành yêu cầu của anh bảo vệ cho nên khi bướcvào thang máy, Hương Tranh thấy lưng mình lấm tấm mồ hôi.
Thang máy dừng lại ở tầng chín. Hương Tranh bước ra, chân cô dừnglại trước cửa thang máy, chỉ mấy bước chân nữa thôi là tới trướccăn hộ của Sở Trung Thiên. Cô cứ đứng ngây người nhìn cánh cửa quenthuộc.
Cô đã sống tại căn hộ này hơn nửa năm, mọi đồ vật đều quen thuộcvới cô, quen đến mức nhắm mắt lại cô cũng có thể nói chính xác kệti vi kê chỗ nào, tủ lạnh đặt ở đâu, tách đĩa màu gì. Trong căn hộnày, chỗ nào cũng in dấu kỉ niệm của cô và Sở Trung Thiên. Cô còncho rằng mình sẽ phải xa nơi đây mãi mãi. Nhưng cho dù khó khăn lớnđến đâu cô cũng sẽ cố gắng hết sức, cố gắng đấu tranh cho tình yêuvà hạnh phúc của cô và Sở Trung Thiên.
Hương Tranh cứ đứng ngoài cửa, cắn chặt môi suy nghĩ miênman.
Cô không biết bây giờ cô sẽ phải làm thế nào? Cô nên bấm chuông cửahay gọi điện thoại cho Sở Trung Thiên? Không biết anh ấy có nhàkhông nữa? Lát nữa gặp anh ấy, cô sẽ nói gì đây?
Hương Tranh còn đang do dự thì cánh cửa trước mặt cô đột nhiên mởra. Cô ngẩng lên nhìn, đang định giơ tay lên vẫy thì phát hiện rangười mở cửa là một cô gái xinh đẹp, đằng sau cô ta mới là Sở TrungThiên, người cô đang tìm.
Hai người họ làm Hương Tranh quá bất ngờ. Cô nhất thời không biếtphải nói gì. Cho
đến khi Sở Trung Thiên nhìn thấy cô, anh cũng ngạc nhiên không kém,đôi mắt mở to vẻ kinh ngạc, mất một lúc, anh mới ngần ngại gọi:“Hương Tranh!”.
Hương Tranh vẫn sững sờ đứng đó nhìn hai người họ. Cô nhìn chằmchằm vào cô gái, rồi đưa ánh mắt tò mò về phía Sở Trung Thiên hỏi:“Trung Thiên, vị tiểu thư này là ai?”.
Sở Trung Thiên cứng người, do dự giây lát, rồi chậm rãi nói: “Bạngái cũ của anh”.
Anh nói nhỏ, giọng khàn khàn. Trong khi nói chuyện, anh không mộtlần nhìn cô, nhưng Hương Tranh biết, anh làm thế vì sợ cô đọc đượcsuy nghĩ trong ánh mắt của anh. Anh gầy hơn trước, khuôn mặt babytròn trịa trước kia giờ trở nên góc cạnh. Mặt anh không còn hồnghào, đôi môi cũng nhợt nhạt thấy rõ. Hương Tranh nhìn thấy thế màkhông khỏi đau lòng, nhưng cô cố kìm nén cảm xúc, không muốn anhphải bận tâm vì cô.
“Em… em chỉ là muốn tới lấy đồ, em còn để quên một ít đồ ở đây.”Hương Tranh cúi mặt, khẽ nói. Lúc này, cô không muốn hỏi thêm gì vềcô gái kia nữa. Một là, sau này cô còn cơ hội hỏi lại anh. Hai là,giờ cô cũng không có tư cách gì để hỏi anh chuyện ấy.
“Ừ.” Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, giọng nói cũng không còn quá ngạcnhiên như lúc trước. Anh cũng không hỏi Hương Tranh đến lấy đồ gì,cũng không giải thích cho Hương Tranh, cô gái đứng bên cạnh anh làtrợ lý của mẹ anh, được bà cử đến chỗ anh lấy đồ giúp bà. Trước khinhững việc này kết thúc, anh không thể có liên hệ gì với cô. Dừnglại một chút, anh nói thêm: “Bây giờ bọn anh có việc phải ra ngoài.Lúc nào em về thì giúp anh đóng cửa cẩn thận nhé”.
Cô cũng không biết vì sao anh hành động như vậy. Anh thật sự khôngmuốn nhìn thấy cô nữa? Hay anh đang bỏ chạy? Cô cũng không biếtnữa. Cho dù biết rõ anh làm vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng ngheanh nói ra những lời đó, cô vẫn thấy đau lòng.
Cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, đi qua hai người vàotrong bếp. Khi Hương Tranh tìm thấy cái túi thơm trong tủ đồ thìhai người họ đã đi khỏi nhà từ lúc nào. Căn nhà chìm trong tĩnhlặng, không một tiếng động.
Hương Tranh về đến nhà khi Hương Đình đang ngồi co chân thoải máitrên sofa, vừa xem ca nhạc vừa nhấm nháp bánh khoai môn.
Hương Tranh cất đồ trong bếp, rồi cũng lấy một ít bánh khoai mônvào bát, mang ra phòng khách, ngồi xuống cạnh Hương Đình, vừa xemti vi vừa ăn.
Hương Đình không nhận thấy em gái có gì khác lạ, vẫn bình thản vừaăn bánh vừa say sưa xem ti vi, đến đoạn hay cô còn vui vẻ vỗ taytheo. Chỉ đến khi chương trình ti vi chuyển sang thời gian quảngcáo, Hương Đình mới quay sang em khẽ hỏi: “Hương Tranh, về rồià?”.
Hương Tranh lặng lẽ gật đầu, băn khoăn không biết làm cách nào đểnói với Hương Đình chuyện hôm nay. Sau một hồi trầm ngâm, HươngTranh chọn cách nói dối: “