Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325175

Bình chọn: 7.00/10/517 lượt.

ếngkhóc mà bung ra hết. Nhưng sao cô không khóc được, tiếng khóc cứ bịnghẹn lại. Cô chỉ còn biết tiếp tục bước đi. Mỗi khi bước một bước,cô lại cảm thấy cô xa anh thêm một bước.

Không biết đường phố đã trở nên yên tĩnh từ bao giờ, đèn cao áp haibên đường đã tắt. Chỉ còn mấy con thiêu thân bay tới đám biển hiệuquảng cáo nhấp nháy thay cho bóng đèn. Hương Tranh vẫn cứ bước đi,cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu, chỉ biết là không thể dừnglại. Bởi vì nếu dừng bước, cô sẽ lại nghĩ tới anh, trái tim lạinhói đau không thể chịu nổi.

Đêm đã chuyển dẩn sang ngày. Trên bầu trời, những ngôi sao mờ nhạtdần. Hương Tranh rẽ vào một con đường nhỏ rồi đột nhiên cô thấymình dừng lại trước cổng nhà.

Đã mấy tháng không về, ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ của cô. vẫnbiển số nhà là hình mặt cười màu vàng, vẫn cánh cổng hợp kim lấplánh. Cảnh vật vẫn như cũ, chỉ có cảm xúc của con người là thayđổi. Sáu tháng trước, khi bước ra từ đây, cô chỉ nghĩ tới chuyệnlàm sao moi được nhiều tiền của Sở Trung Thiên mang về cho chị gái.Sáu tháng sau, lúc quay trở về, cô đã quên mất nụ cười, trái tim rỉmáu.

Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi. Trong tích tắc, cô có cảm giác rằngmọi chuyện thật giả lẫn lộn. Thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi, cóphải là cô đang nằm mơ không nữa. Có lẽ ngủ một lát cô sẽ thấy kháhơn, mọi phiền não trước mắt sẽ biến mất. Biết đâu sau khi tỉnhdậy, cô sẽ thấy Sở Trung Thiên đứng trước mặt cô, mỉm cười âuyếm.

Hương Tranh khẽ mỉm cười, trượt tấm thân dọc theo tường rồi ngồixuống đất, đặt tay trên đầu gối, nhắm mắt lại.

Trời càng lúc càng sáng. Mặt trời nhô lên đỏ rực, chân trời phíađông rực rỡ ánh bình minh.

Người cực kỳ đúng giờ là Hương Đình đã thức dậy. Theo thói quen, côbước ra sân đón luồng không khí trong lành của buổi sáng. Độtnhiên, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó khang khác. Qua khe hở của cánhcổng, cô thấy hình như bên ngoài có người.

Không phải là một tên biến thái đang rình mò nhà cô đấy chứ?

Hương Đình suy đoán thế. Cô chạy vào nhà cầm theo cái chổi rồi mớikhẽ khàng mở cổng. Cổng vừa mở ra, thấy người ngồi đó là một côgái, Hương Đình vội vã vứt cái chổi, chạy về phía trước.

“Hương Tranh! Hương Tranh, em tỉnh lại đi. Sao em lại ngủ ngoàinày? Sao về nhà mà không vào? Em không có chìa khóa à? Ngủ ngoàinày nguy hiểm lắm.” Hương Đình ngồi xuống, vừa hỏi vừa lay mạnh haivai Hương Tranh vẫn đang ngủ.

Hương Tranh bị Hương Đình lay lắc một hồi cũng từ từ mở mắt. Saukhi nhìn rõ người bên cạnh, cô mới khẽ thốt lên: “Chị.”

Giọng Hương Tranh khàn khàn, yếu ớt khiến Hương Đình sửng sốt. Côvội vàng dìu Hương Tranh đứng lên, lo lắng hỏi: “Hương Tranh. Emlàm sao thế? Chẳng phải em và Sở Trung Thiên đang hạnh phúc bênnhau hay sao? Sao tự nhiên em lại về nhà?”.

Từ trong mắt của Hương Tranh, hai hàng nước mắt ứa ra. Cô lắc lắcđầu không nói gì, sau đó thều thào: “Chị, em lạnh…”.

Hương Đình vội vàng ôm chặt lấy em. Đến khi thấy Hương Tranh khôngphải bị cảm lạnh cô mới tạm yên tâm hỏi tiếp chuyện đã xảy ra:“Hương Tranh. Có chuyện gì xảy ra với em à? Sao mặt mày tái nhợt,người lạnh toát thế này? Sở Trung Thiên bắt nạt em phải không? Nóicho chị biết, chị sẽ giúp em”.

Hương Tranh khẽ lắc đầu, dựa hẳn người vào Hương Đình, nói ngắtquãng: “Chị… em… mệt lắm, em muốn… vào nhà, em… muốn…ngủ…”.

Hương Đình kinh ngạc, gồng người đỡ lấy Hương Tranh, miệng gọi to:“Tranh! Tranh! Mau tỉnh lại!”.

Nhưng mặc cho Hương Đình lay gọi, Hương Tranh vẫn yên lặng nhắmmắt.

Với sự giúp đỡ của hàng xóm, Hương Đình đưa được Hương Tranh vàonhà, gọi bác sĩ tới khám cho Hương Tranh. Sau khi mọi việc đã tạmổn, Hương Đình mới gọi điện cho Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên vừa bắt máy, Hương Đình đã tức giận quát mắng: “SởTrung Thiên, cậu là đồ tồi. Cậu đã làm gì em gái tôi?”.

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi vang lên tiếng Sở Trung Thiên:Cô ấy về đến nhà rồi ạ? Cô ấy hiện nay đang…”.

“Việc này không khiến cậu quan tâm.” Hương Đình gay gắt ngắt lời SởTrung Thiên. “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu đã làm gìnó?”.

Đầu dây bên kia lại im lặng, lần này lâu hơn trước. Hương Đình hoàinghi, có lẽ cậu ta đã bỏ máy, thì đột nhiên cô lại nghe thấy tiếngSở Trung Thiên: “Tôi và Hương Tranh chia tay rồi”.

“Cái gì?” Hương Đình kinh ngạc kêu lên, sau đó tức giận la mắng.“Sở Trung Thiên. Cậu là đồ khốn. Em gái tôi yêu cậu như thế sao cậucó thể đột ngột chia tay nó? Cậu không nghĩ đến hậu quả sao? NếuHương Tranh nghĩ dại mà tự sát, cậu hối có kịp không?”

Sở Trung Thiên ở đầu dây bên kia nghe nói vậy, sau một hồi ngạcnhiên thì chuyển sang lo lắng, vội hỏi dồn: “Hương Đình. Cô vừa nóigì?”

“Cô nói Hương Tranh tự sát? Cô ấy có sao không? Cô ấy sao rồi? Hiệngiờ cô ấy như thế nào? Cô nói cho tôi biết đi. Cô mau nói đi”. SởTrung Thiên đã lo lắng tới mức những câu nói của anh thiếu hẳn tínhmạch lạc thường thấy.

Thấy Sở Trung Thiên lo lắng như vậy, Hương Đình vẫn không bớt giận.Anh ta cố ý chia tay Hương Tranh, giờ còn làm bộ lo lắng cho ai xemđây. Đúng là đồ “mèo khóc chuột”. Nghĩ vậy, Hương Đình khinh khitrả lời: “Hương Tranh nhà tôi vẫn tốt, Sở thiếu gia không cần lolắng. Cậu


XtGem Forum catalog