
Đông Đông và tôi vẫn chưa gặp lại nhau.
Hà Nội sáng sớm Thu này giống như một nàng Thu đỏng đảnh. Tôi có hẹn với Huy ở quán cũ. Cậu ấy muốn gặp tôi trước khi chia tay. Huy sẽ quyết định đến Anh để bắt đầu học lại Đại học còn dang dở.
– Huy à! ở đây! Tôi khẽ đưa tay mừng rỡ khi thấy dáng cậu ấy đang lấp ló qua cửa kính.
Huy nhìn tôi khẽ cười hiền hậu rồi tiến tới bàn, cậu ấy gọi một li café sữa nóng. Tôi háo hức chờ đợi câu chuyện mà Huy đang sắp kể.
– Nói xem nào, sao Huy lại muốn tiếp tục đi học!
– À thì… Huy khẽ gãi đầu bẽn lẽn. – Tự dưng thôi, bỏ học nhiều năm rồi và nhận ra mình chẳng có gì trong tay cả! Huy phân trần
– Vui quá, cuối cùng Huy cũng đi học trở lại. Chúc mừng tân sinh viên nhé. Bao giờ nhập học?
– Tuần sau!
– Vậy bao giờ Huy sẽ đi!
– Hai ngày nữa thôi!
Tôi thóang buồn khi nhận ra thời gian mà tôi và cậu ấy sẽ không còn nhiều nữa. Có thể, chúng tôi sẽ không gặp nhau trong thời gian khá dài nữa. Cậu ấy sẽ có cuộc sống mới, cậu ấy cũng sẽ có bạn bè mới và chắc chắn sẽ có … bạn gái. Có lẽ, tôi dần cũng sẽ bị lãng quên đi khỏi cuộc sống của Huy một cách nhanh chóng. Thật khó để chấp nhận được điều này, nhưng tôi biết, tôi không thể nào giữ cậu ấy mãi cho riêng mình!
Câu chuyện của chúng tôi xoay quanh vài vấn đề về học hành và cuộc sống mới của Huy. Cậu ấy hứa sẽ thỉnh thỏang gửi một bức ảnh để tôi đỡ nhớ cậu ấy.Và cũng hứa nhất định sẽ thông báo cho tôi khi có bạn gái. Tôi cười và ngoắc tay với cậu ấy như một sự cam kết chẳng thể nào chối bỏ.
Ngày Huy đi, có tôi, Đình Văn và Jenny đến tiễn cậu ấy. Khắc Hiếu cũng cùng trong nhóm nhưng với những gì xảy ra chắc có lẽ anh ta không đủ can đảm để đối diện với tôi. Jenny khóc hết nước mắt và nhất mực đòi sẽ sang Anh cùng Huy. Cậu ấy chỉ cười và dặn dò cô em tóc vàng hãy học hành chăm chỉ lên. Đình Văn và Huy bắt tay nhau tạm biệt. Còn cậu ấy, dành cho tôi một cái ôm nhẹ.
– Ôm cậu một cái nào, nhớ ăn uống và giữ gìn sức khỏe nhé! Huy khẽ vỗ vỗ vào lưng tôi dặn dò.
Tôi sụt sịt khóc, đáng lẽ ra tôi là người đi tiễn phải dặn dò cậu ấy nhưng cậu ấy lại làm điều ngược lại. Tôi khẽ gật đầu, nghẹn ngào chẳng thể nói được một câu nào cho nên hồn.
– à, khi nào tên đó về, nhớ cho tớ gửi lời hỏi thăm nhé! Tôi gạt nước mắt và khẽ gật đầu khi nghe Huy nói. Cậu ấy đang nhắc đến Đông Đông của tôi.
Ba chúng tôi đứng lại nhìn cậu ấy dần xách vali làm thủ tục và vào phòng chờ. Cánh cửa đóng lại, Jenny ôm lấy tôi khóc tóang lên như một đứa trẻ. Tôi phải gỡ tay cô ấy khỏi người mình và nhờ Đình Văn dỗ dành nếu không cả sân bay chắc đang nghĩ tôi đang… bắt nạt cô ấy. Sau mọi chuyện, tôi chẳng hề trách Jenny với những gì đã xảy ra với Đông Đông hay những thái độ mà cô ấy đã dành cho tôi trước đó. Tôi chỉ thấy một Jenny cũng yếu đuối mỏng manh như bất kỳ cô gái nào. Và tôi cũng mong, một ngày nào đó, sẽ có một chàng trai thật tốt yêu thương cô ấy. Nhìn bóng dáng Huy khuất dần sau cánh cửa phòng chờ. Chúng tôi mỉm cười với nhau nhẹ nhõm và ra về.
Tôi chào Đình Văn và Jenny rồi đi bộ men theo cầu vượt của sân bay đi xuống để bắt taxi. Nghe tiếng những chiếc máy bay đang dần dần cất cánh và rồi dần biến mất trên bầu trời xanh thẳm. Tôi thấy lòng mình chơi vơi, vì người bạn vô cùng yêu quý ra đi khiến tôi có cảm giác mất mát.
Chương 28 :The end
Sau một tuần tiễn Huy ở sân bay. Tôinhận được tin Đông Đông đã được xuất viện và ra về.Tôi thực sự đã chờ ngày nàykhá lâu rồi. Một năm đã trôi qua là những ngày tôi cảm giác dài và cô đơn đếnnhường nào. Bao nhiêu lo lắng và bao nhiêu yêu thương tôi đều gửi gắm nơi ĐôngĐông. Và giờ, tôi đã biết, ngày cậu ấy trở về sẽ không còn xa xôi nữa.
Tôi cầm bó hoa hồng xanh đứng đợi nhữngvị khách đầu tiên của chuyến bay ra cổng đón khách của sân bay. Những nụ cườirạng rỡ và những cái ôm thật chặt, có cả nước mắt của những con người sau baonhiêu xa cách để trở lại.
Đưa mắt nhìn những vị khách lần lượt ramà chưa thấy Đông Đông, tôi nôn nóng nhìn không rời. Chân tôi cũng đang chẳng yên,chỉ mong nhìn thấy dáng cậu ấy lấp ló qua cánh cửa kia là tôi sẽ chạy đến thậtnhanh ôm lấy.
Và rồi ở cuối cảnh cửa, Đông Đông ngồitrên xe lăn, phía sau được bố mẹ đẩy để xe di chuyển, đầu cậu ấy vẫn còn băngtrắng lại chỗ phẫu thuật, đôi mắt xa xăm đang nhìn về phía trước có vẻ mơ hồ.
Tôi đưa tay mừng rỡ đưa tay lên vẫyvẫy:
– ĐôngĐông, tớ ở đây!
Không một ánh mắt nào nhìn về phía tôi!
Hẫng hụt.
Mất mát!
Trống rỗng!
Tôi buông thõng tay xuống. Bố mẹ ĐôngĐông nhìn thấy tôi rồi mỉm cười đẩy xe lăn chở Đông Đông về phía tôi.
– Cháuchào hai bác! Tôi nhanh nhảu chào
– Cháuđợi lâu chưa? Bố Đông Đông ân cần
– Dạcũng mới ạ. Chào cậu, Đông Đông! Tôi trả lời rồi đưa tay lên chào Đông Đông.
Đôi mắt lém lỉnh ngơ ngác nhìn tôi nhưhìn