Insane
Cô Nàng Hoàn Hảo

Cô Nàng Hoàn Hảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323262

Bình chọn: 8.00/10/326 lượt.

Toán tuyệt đối.

Vậy là sau cuộc nói chuyện đó, sau phát hiện lớn lao rằng người yêu anh là một người con gái học Toán cực giỏi, tôi đã quyết định mình sẽ học Toán, sẽ thi vào khối khoa học tự nhiên thay vì khoa học xã hội như trước. Tôi quyết tâm để trở thành một người không thua kém gì chị ấy, người con gái trong bức hình, người con gái xinh đẹp học chuyên Toán của anh.

Và đúng như những nỗ lực bù đắp cho những ngày tháng quyết tâm cao vời vợi của mình, tôi đỗ thủ khoa khối Khoa Học Tự Nhiên và được nhận vào lớp A1, lớp chuyên Toán.

Đó là những ngày tháng cấp 2 buồn tẻ, trôi vô vọng với một tình yêu nhỏ dại, cái thứ mà tôi gọi là tình yêu ấy không biết có được xếp vào một loại Yêu hay không ?

Lên lớp 10, anh không làm gia sư cho tôi nữa. Cũng không hiểu vì lí do gì. Tôi buồn mất 1 tuần không ăn uống được, mẹ tôi đã lo sốt vó và dường như đã phải dành hết những lời lẽ từ ngọt ngào cho đến dọa nạt cuối cùng là đòn roi mới lôi được tôi ra khỏi nhà.

Và tôi nhận ra rằng, anh không yêu tôi cũng đúng thôi bởi tôi đâu phải là một cô gái hoàn hảo. Tôi chỉ là một con bé 15 tuổi ngốc nghếch và không hiểu chuyện.

Tôi : Đỗ Diệu Phương. Biệt danh còn gọi là Phương Phương

Tuổi 15

Mức độ hoàn hảo : 0.1/10

Thành tích : Đỗ thủ khoa vào lớp A1.

Bài học rút ra rằng : Để trở thành một cô gái hoàn hảo, trước hết cần học giỏi môn Toán.

Như vậy, chào tạm biệt người được coi như là mối tình đầu của tôi. Tôi bước vào cấp 3 với những niềm vui và những con người mới xuất hiện.

Chương 2

Lớp A1 của tôi có 50 mống đa phần là Nam, chỉ có 10 Nữ. Con số 10 cũng là một số đáng để tự hào trong một lớp chuyên Toán rồi. Tôi được nổi tiếng ngay từ phút đầu bởi vì tôi là thủ khoa của cả lớp. Tuy nhiên, tôi cũng không hề thoải mái lắm với cái danh hiệu này bởi tôi thừa hiểu tôi như thế nào, cũng chỉ là « ăn may » vì điểm Văn của tôi kéo lên mà thôi. Bố mẹ tôi còn không tin vào kết quả của tôi bởi vì, từ nhỏ đến giờ tôi có làm được việc gì để họ tự hào đâu.

Buổi học thứ hai khi đến lớp, mẹ đã phải lôi tôi dậy thật sớm bởi với cái tật ngủ nướng vì nếu và không gọi có lẽ tôi sẽ đi học khi mà cả trường đã ra về ấy chứ. Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà từ rất sớm, tôi đến khi mà bác bảo vệ đang đi loanh quanh để mở cửa các phòng học, tôi đi vào lớp, đầu lâng lâng, cơn buồn ngủ vẫn còn lảng vảng.

– Ô, cao thủ, đến sớm thế ?

Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn lên. Một cậu con trai với cái dáng cao ngất đang cúi xuống nhìn tôi. Cậu ấy mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng, quần bò, giày thể thao. Cậu ấy có khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt thông minh, nụ cười thì lém lỉnh khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cái giọng điều rất « giễu cợt » của cậu ấy khi nói hai từ « cao thủ » là tôi đoán cậu ấy đã biết tôi rồi, tôi nổi tiếng đến thế cơ mà.

– Hơ, hơ… chào…tớ bị bắt đi thôi… cậu cũng đến sớm thế. Tôi hỏi lại.

– Tớ hôm nào cũng dậy sớm để tập thể dục, sau đó đến trường, giờ này gà đã gáy bảnh mắt lâu rồi tiểu thư ạ.

– Vậy hả ?

– Cậu nên tập thể dục đi… Haha. Cậu ta cười với tôi một cách sảng khoái.

– Nhưng… tại sao cơ ? Tôi ngơ ngác.

– Đồ ngốc, trước hết là khỏe người, sau đó là người cậu sẽ đẹp hơn.

– Ừ, việc khỏe mạnh thì tới hiểu… nhưng đẹp cái gì mới được chứ !

– Đồ ngốc xít. Cậu ấy phẩy tay trước câu hỏi ngô nghê của tôi.

Tôi nhìn lại mình, tôi chỉ cao có 1m60 nhưng đấy cũng là chiều cao đáng mơ ước của nhiều người rồi. Tôi nặng 58kg… và đấy chắc hẳn cũng là cân nặng đáng nể đấy chứ. Cuối năm lớp 9 bước vào hè để ôn lên cấp 3, bố mẹ lo lắng tôi không đủ sức để ôn thi nên đã tẩm bổ vô số đồ ăn thức uống bổ dưỡng, và kết quả là tôi có một thân hình béo tròn. Tuy không bị… béo phì nhưng cũng là béo rồi, nhưng tôi là đứa có suy nghĩ đơn giản, việc béo hay gầy của tôi thì có ảnh hưởng đến bất cứ ai đâu nào ? Đúng không ?

Và đấy là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Đông Đông, cậu ấy tên trong giấy khai sinh là Vũ Đông Đông, chứ không phải là do bố mẹ cậu ấy vô tình thích một nhân vật trong phim như bố mẹ tôi.

Tiết học môn Toán đầu tiên, thầy giáo bước vào lớp nhìn đống tên dài dằng dặc rồi quyết đinh.

– Đông Đông, Diệu Phương lên bảng.

Tôi ngớ người ra, mãi mới nhớ ra được cái tên Diệu Phương của mình.

Đám ở dưới nhí nhố cười rồi ồn ào bảo thầy.

– Bạn ý tên là Phương Phương thầy ạ.

– Thủ khoa và á khoa của lớp mình đấy.

– Đó có phải là Đông Đông người được giải Toán quốc gia năm ngoái không ?

– Hóa ra Phương Phương là bạn này à.

Tôi quay xuống lớp đang xì xầm, tôi ú ớ với những gì vừa nghe được, hóa ra cậu ấy chỉ xếp sau tôi chỉ vì điểm Văn. Ôi, tên lém lỉnh lúc sáng không ngờ lại là một tên chẳng hề kém cạnh thậm chí cậu ta được duyệt vào dạng nhân tài ấy chứ. Đông Đông đứng bên cạnh tôi và cầm viên phấn đưa cho tôi. Tôi theo kiểu ngạc nhiên vô độ nhìn cậu ấy trân trân, còn Đông Đông với cái kiểu lém lỉnh đang cười với tôi đắc ý.

Bài toán thầy ra chẳng hề đơn giản chút nào. Tôi cũng chẳng hiểu ngay từ ngày đầu tiên vào lớp thầy lôi hai đứa lên bảng để làm gì. Bài toán này, tôi đã từng được học, nhưng… có một vấn đề là… tôi chỉ nhớ mang máng cách gi