Snack's 1967
Cô Nàng Hoàn Hảo

Cô Nàng Hoàn Hảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323331

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

đang nhẹ nhàng rơi xuống trên khuôn mặt của Đông Đông

Tôi hít thêm một hơi thật dài nữa, ánh mắt đầy tin tưởng của Đông Đông hướng về phía tôi. Tôi thấy mình như lại được tiếp thêm sức mạnh một lần nữa.

« Cậu cứ tưởng tượng như thế này nhé, sân khấu chỉ có mình tớ thôi, như bây giờ nè, và giám khảo cũng chỉ có mình tớ. Thế nên, cứ thể hiện tự tin vào, đừng quan tâm gì cả, giống như kiểu cậu phớt lờ tớ í »

Tôi nghe như có tiếng Đông Đông dặn dò văng vẳng bên tai mình. « Đúng rồi, tớ sẽ làm theo như những gì cậu nói » Tôi hạ quyết tâm rồi tập trung hết sức mình vào những câu hỏi và tình huống được đưa ra.

Tôi không dám chắc rằng có phải nhờ có sự cổ vũ và có mặt của Đông Đông hay không mà tôi đã lọt qua hai vòng thi một cách xuất sắc, những câu hỏi đưa ra tôi đều trả lời một cách « ngon lành », đấy là nói theo cách của Đông Đông. Ban giám khảo đều tỏ vẻ hài lòng với thái độ cực kì tự tin và lưu loát trong từng câu từng chữ của tôi. Chính tôi cũng « giật mình » về cái thứ được gọi là khả năng tiềm ẩn mà tôi chưa từng khám phá của bản thân mình.

Tôi lọt vào vòng thứ 3, vòng thi hùng biện với đối thủ là một leader của khối chuyên Văn. Cả hội trường im ắng như nín thở dõi theo vòng thi gay cấn nhất. Tôi nhìn xuống, Đông Đông cũng đứng như nín thở dõi theo từng cử động của tôi, cậu ấy khoát tay, đôi mắt nhìn tôi vẫn là ánh mắt đầy tin tưởng. Rồi Đông Đông khẽ mỉm cười, nụ cười lém lỉnh nghịch ngợm, bất chợt trong tôi như có thêm một thứ động lực từ chính nụ cười ấy. Tôi thấy trái tim mình khẽ rung, có một thứ cảm xúc khẽ lóe lên mà tôi chẳng thể nào nhận biết được đó là gì…

« Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin -F.Perier. Em hãy nêu ý kiến của em về vấn đề này »

Đó là chủ đề hùng biện mà tôi bốc thăm được, cầm tờ giấy trên tay tôi khẽ run run. Cả hội trường im ắng, Đông Đông vẫn không rời ánh mắt khỏi tôi.

“Bạn là người chúng ta tin cậy để ta tự tin” trong tâm trí tôi lúc này giống như một cuốn phim quay chậm….Tất cả kí ức, tất cả kỉ niệm, tất cả những gì tôi và Đông Đông đã làm suốt thời gian qua…

Tôi hít một hơi thật dài rồi cất lời.

“Tôi đã từng là một cô bé nhút nhát sống trong vỏ bọc chính mình tạo ra, tôi cũng đã từng nghĩ đến những việc lớn lao mà mình sẽ làm, nhưng rồi chính thái độ nhút nhát của bản thân mà tôi chưa bao giờ dám làm những điều dù chỉ là trong ý nghĩ. Và rồi, tôi may mắn gặp được một người bạn đặc biệt, người cho tôi cảm giác tin cậy, người đã giúp cho tôi có niềm tin, người đã cho tôi có sức mạnh để tự tin đứng ở đây…

Có người đã nói rằng “bạn là người chúng ta tin cậy để tự tin”. Tôi thật sự biết ơn vì người bạn thật sự tin cậy ấy. Cậu ấy đã nói rằng hãy bỏ qua tất cả những mặc cảm, hãy bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ và hãy nhớ rằng bên tôi luôn có cậu ấy. Tôi hãy làm tất cả những điều tôi mong ước, cậu ấy vẫn luôn từng giây từng phút tin cậy ở tôi…”

Đông Đông đứa con trai đáng ghét làm tôi khó chịu ngay từ những phút đầu tiên của cấp 3…đứa con trai đã biến tôi trở thành lớp trưởng của lớp A1 Chuyên Toán, đứa con trai không ngừng kêu tôi ngốc, không ngừng kêu tôi phiền phức nhưng lại không ngừng nỗ lực để giúp tôi.

Tất cả giống như 1 cuốn phia quay chậm từng khoảnh khắc tôi và Đông Đông bên nhau, những gì mà Đông Đông – tên con trai đáng ghét vẫn luôn ở bên tôi.

Đông Đông – tên con trai đáng ghét ấy vẫn đang không ngừng gọi tên tôi và hướng đôi mắt về phía tôi.

Và tất cả những điều ấy giống như một

– Em ngốc lắm! Đình Văn khẽ xoa đầu tôi.

Tôi chẳng hiểu hết ý nghĩa của cái xoa đầu rất nhẹ nhàng đó là gì. Nhưng từ khi đó, tôi có cảm giác, Đình Văn giống như một người thân thiết và gần gũi hơn với mình. Không còn cái cảm giác anh là người xa lạ, cũng chẳng còn cái cảm giác anh như một hình dáng xa vời, không còn cái cảm giác đưa tay với nhưng chỉ nhẹ như sương mai buổi sớm nữa. Có lẽ, trước kia, tôi đã quá xa cách anh, có lẽ tôi chỉ thích anh bởi những gì anh có bên ngoài chưa từng hiểu anh là con người như thế nào.

– Anh, hãy cho em cơ hội nhé, cho em hiểu anh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Đình Văn, khẽ chớp chớp, ánh mắt tôi nhìn anh một cách chân thành. Đình Văn đã đến sinh nhật của tôi, anh đã hát tặng tôi. Vậy thì tại sao tôi không cố gắng để hiểu anh hơn, cố gắng để gần anh thêm chút nữa!

Đình Văn cúi xuống, vòng tay ôm lấy người tôi. Anh khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ và ấm.

Nụ hôn ấy, tôi chếng choáng, không thể hiểu, không thể gọi tên đó là gì.

Nụ hôn ấy, tôi như quên đi cả thế giới, tôi chỉ biết có tôi và Đình Văn.

Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng và ấp áp, nụ hôn ấy khiến cho trái tim tôi nghẹt thở.

* * *

Từ hôm sinh nhật tôi, Đông Đông không còn nói chuyện với tôi nữa. Cậu ấy dường như phớt lờ tôi, mặc kệ mọi cố gắng từ tôi. Tôi cố gắng để cười, để có thể thân thiện hơn. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt vô hồn.

Đông Đông và Ngọc Lan giờ chính thức là một đôi. Tôi đã nhìn thấy chiếc vòng đeo ở cổ tay của hai người đó có khắc tên nhau, tôi không thấy mình vui. Ít ra thì đối với một người đã từng thân t