The Soda Pop
Có lẽ là yêu

Có lẽ là yêu

Tác giả: Lỳ Lý Tưởng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323733

Bình chọn: 10.00/10/373 lượt.

đại sự, đối với vợ anh mà nói, có phải rất không công bằng? Chuyện tình cảm, là lỗi của hai người. Bất đắc dĩ, anh cảm thấy vô lực. Mọi chuyện bế tắc, giống như một cái lưới vô hình bủa vây xung quanh, bảo anh nên làm thế nào? Làm cách nào có thể giải quyết triệt để?

Vệ Khanh cười an ủi: “Anh, anh vẫn còn trẻ, thân giữ chức vụ quan trọng, tiền đồ rộng mở. Với tuổi của anh, chính là thời cơ phát triển tiền đồ, là nhân tài trụ cột của đất nước. Không giống em, chỉ cần có một công ty nho nhỏ, đã cảm thấy thỏa mãn.”

Vệ An cười: ” ‘Vân Mã’ cũng không phải là công ty nho nhỏ, rất nhiều người ở trước mặt anh khen ngợi chú là nhân tài tinh anh của xã hội.” Dừng một chút, còn nói: “Nhưng mà nói thật, điều khiến anh hâm mộ chính là, chú tìm ở đâu ra một cô bạn gái vừa xinh xắn lại thông minh như vậy?” Quan trọng hơn chính là cả hai bên đều yêu thương nhau, thật sự rất khó.

Xã hội càng ngày càng tiến bộ, chuyện tình cảm lại càng ngày càng xa xỉ. Cũng không phải ai cũng có thể may mắn như vậy, ở bước ngoặt cuộc đời, trong lúc vô ý lại gặp được tình yêu truyền thuyết. Nếu không nắm bắt cơ hội, sẽ lặng lẽ trôi đi.

Vệ Khanh có chút đắc ý, cười nói: “Cô gái nhỏ này, còn chưa vào cửa, không biết đã làm em ăn bao nhiêu trái đắng rồi.” Mặc dù giọng điệu bất mãn, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Vệ An cười: “Chú cũng phải biết chừng mực! Một cô gái như vậy, dù cô ấy có không thương mình, mình cũng sẽ yêu cô ấy.” Đêm nay, có lẽ Vệ An nhớ rất nhiều chuyện cũ đã qua, cảm khái.

Vệ Khanh do dự một lúc, chần chừ hỏi: “Anh, anh và chị…” hắn nghĩ đêm nay bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Vệ An lảo đảo đứng dậy: ‘Không có việc gì, một ngày nữa lại trôi qua. Ngày mai lại là một ngày mới.” Vệ Khanh chạy nhanh tới đỡ anh. Anh xua tay: “Không cần, chút rượu nhỏ ấy làm sao anh ngã được, chẳng qua ngồi lâu nên chân hơi tê một chút. Đêm đã khuya rồi, chú cũng đi ngủ đi.” Nói xong, cầm bình rượu đi về.

Vệ Khanh đứng dậy, dựa vào lan can làm bằng đá, lạnh buốt. Bóng đêm dày đặc, xung quanh không một tiếng động. Nhớ tới Vệ An, lại càng thấy mình may mắn cỡ nào. Giữa biển người mờ mịt, hắn gặp được Chu Dạ, hắn thích cô, mà cô cũng thích hắn, ở tuổi của hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn biết lúc này giữa bọn họ vẫn còn vô số vấn đề chưa giải quyết, chẳng hạn như tuổi tác, chẳng hạn như sự thông cảm lẫn nhau, chẳng hạn như việc sống chung… nhưng ít nhất hai người đều có tình cảm với nhau. Đó là điều may mắn.

Cảm xúc mênh mang, dường như khó kiềm chế nổi. Giờ phút này, rất muốn nghe giọng Chu Dạ, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cau mày, không kiên nhẫn của cô, giống như đứa trẻ không rành thế sự. Nhưng có đôi khi, cô lại dịu dàng, hiểu biết làm cho người ta đau lòng, thành thục, lý trí vượt qua cả giới hạn tuổi tác. Nhìn đồng hồ, đã quá khuya, có lẽ giờ này cô đang ở trong mộng đẹp. Không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhưng lại không cam lòng, vì thế gửi một tin nhắn tới.

Nửa đêm Chu Dạ dậy đi toilet, nghe thấy điện thoại vang, là tin nhắn Vệ Khanh gửi tới: “Nhớ em.” Nhìn giờ, đã một giờ hơn, cô nhíu mày, hắn vẫn còn chưa ngủ sao? Nửa đêm rồi còn nhắn tin buồn nôn như vậy, không biết trong đầu lại nghĩ cái gì. Nhưng vẫn lẩm bẩm trong lòng: “Hôn một cái, ngủ đi…” chui vào trong chăn tiếp tục ngủ. Nhưng khóe miệng mang theo ý cười, một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm Vệ Khanh tỉnh dậy, Vệ An đã sắp bước lên chuyên cơ chuẩn bị ra nước ngoài, anh đã khôi phục lý trí trấn tĩnh, không làm mất hình ảnh trước công chúng. Vệ mẫu ngồi bên bàn ăn, nói: “Con à, bao giờ con tính kết hôn đây?” Suýt nữa Vệ Khanh bị sặc, chuyện này cũng quá nhanh đi, hôm qua Chu Dạ mới tới nhà chơi thôi. Liền nói: “Chuyện này… có lẽ phải chờ một thời gian nữa ạ.”

Vệ mẫu buông đũa: “Chờ cái gì chứ? Không phải Thi Thi đã tốt nghiệp đại học rồi sao? Con cũng không còn ít tuổi, đây là thời điểm thích hợp nhất, còn không mau làm? Con nhìn mẹ và cha đấy, vì chuyện hôn sự của con đều đã bạc trắng tóc.” Lời của cha mẹ, nặng như núi Thái Sơn.

Hắn bất đắc dĩ nhìn mẹ: “Chuyện kia từ từ rồi sẽ đến mà mẹ.” Dục tốc bất đạt[21'>, đối với Chu Dạ, cần phải kiên nhẫn. Nếu làm không thỏa đáng, không khéo chữa lợn lành thành lợn què, cô sẽ lại tránh né. Vệ lão đại tướng ngồi ở sofa đọc báo, bỗng nhiên nói: “Vừa đọc báo, nói không ít sinh viên một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy kết hôn, đám trẻ bây giờ,