
_Anh trêu em hả???Cho anh chết này….
_Anh đang là người bệnh đó!
Kệ anh…..
** **
_Đã bao lần anh nghĩ có phải là mơ không khi em lại trở về bên anh…ngày gặp lại em, anh ngỡ ngàng….anh không nghĩ được gì nhiều….chỉ biết phải giữ em lại…..
_Nếu ngày ấy em không về, anh sẽ sao?
_Không biết, có lẽ vẫn sống như thế!
_Tại sao anh phải hành hạ mình như thế?Em không đáng đâu…..
_Đáng…dù có lâu hơn nữa anh vẫn chờ em…..
Em có hận anh không?
_Không…em chỉ trách mình đã làm khổ anh…….Anh em biết không phải như thế……
_Anh xin lỗi….mọi chuyện đã qua rồi…..
_Anh biết không, khi biết có em bé em đã rất vui…đó là sợi dây duy nhất liên kết anh và em…nhưng khi anh hiểu lầm em, em đau lắm…em không bao giờ có ý nghĩ sẽ yêu một ai khác….vậy mà anh lại nghi ngờ em……lúc ấy bao nhiêu chuyện dồn nén em đã nghĩ lung tung…thật may lúc đó anh không ký đơn nếu không em sẽ ân hận mãi….
_Anh làm khổ em quá nhiều..tại anh ích kỉ…..
Đặt tay lên môi anh nó không cho anh nói tiếp nữa:
_Có chăng lỗi của cả 2 là yêu người kia quá nhiều……
Anh biết không..em đã nghĩ rằng nhất định chúng ta sẽ trở về bên nhau vì….định mệnh anh là của em………………….
Nước mắt rơi lần sau cuối…..niềm hạnh phúc cũng vỡ òa…..
Cuối cùng nó đã tìm được anh…anh Ken của Nhím..chỉ là của nó mà thôi…
Giờ đây tất cả khổ đau đã tan cùng quá khứ….hạnh phúc của nó đã trở về…vẹn nguyên và tràn đầy hơn trước…..
Ngoài trời, mưa vẫn rơi…..
Nhưng xa xa nó thấy…….
……………………….cầu vồng bắc ngang nền trời……không gian xung quanh như bừng sáng………….
** **
Thời gian vô tình đã trôi đi như thế, phũ phàng phủ nhận nhiều thứ…nhưng có những thứ mãi mãi thời gian không thể chạm vào….
Dù cách xa cả nửa vòng trái đất, dù thời gian cứ thế trôi đi, nhưng họ vẫn luôn nhớ về nhau…
Chờ đợi và yêu thương…..phải chăng là chìa khóa của hạnh phúc?