
không tin nói.
_Không phải là khoe, mà là nói sự thật ấy chứ, tôi từ trước đến giờ luôn thông minh tột đỉnh, chẳng ai bì được đâu (ọe ọe)_Minh lại bắt đầu nổ nữa rồi, chạy đi thôi. (*loay hoay, loay hoay* dở dép lên, aaaa… dép tui sao lại dính nhiều miễng dậy nè)
_Đúng đúng, cậu là giỏi nhất, cậu tài nhất, được chưa!_Biết Minh đang lên hương, nó đành nịnh nọt vài câu, biết đâu cậu ta hết giận luôn thì sao.
_Vậy mới được chứ!_Minh xoay sang nó cười híp mắt làm tim nó đập mạnh liên hồi.
“ỊCH ỊCH, ỊCH ỊCH” (cái này hình như giống mấy người béo phì đi hơn)
_“Cái gì đang xảy ra vậy nè, tim mình sao đập nhanh dữ vậy, chẳng lẽ…không được, nhất quyết không được thích ai nữa, chưa giải quyết được chuyện với Nam thì mình không cho phép bản thân được thích ai hết, chỉ xem cậu ta là bạn thôi, nhất định là như vậy.” _nó sờ lên trái tim rồi khẽ lẩm bẩm tự trấn an mình.
_Cậu đã bớt bực chưa!_Nó nhìn Minh hỏi thăm.
_Rồi! Nhưng chỉ bớt chút chút thôi,…_Minh im lặng một chút rồi nói tiếp_mà đó là lỗi của cậu nên cậu phải chịu trách nhiệm chuyện đó_Mặt Minh đầy vẻ trách tội.
_Được rồi, được rồi, cậu muốn làm gì tôi cũng được, miễn là cậu hết giận là được thôi!_Nó đồng ý nói, nhưng mặt đầy vẻ lo lắng, chả biết Minh sẽ hành hạ nó bằng cái gì đây.
_Tôi không ác đến nổi đem cậu ra bầm dập tôi mới hết giận đâu, chỉ cần cả buổi chiều hôm nay của cậu để tôi toàn quyền xử lý thì được rồi._Mắt Minh long lanh sáng rỡ như bắt được vàng hông bằng.
Nó chăm chú nhìn cậu rồi khẽ gật đầu, nhìn anh cười vui và kể ra tiếp theo nên đi đâu làm gì, đi đến những đâu cũng đủ làm tim nó thêm vài phần ấm áp rồi, thấy Minh đầy hứng thú như thế làm nó cũng hứng thú theo, mong rằng buổi chiều hôm nay sẽ là một kỉ niệm đẹp đáng nhớ của nó.
Minh nắm lấy tay nó rồi chạy ngay xuống dưới khu giữ xe, làm nó thở hòng hộc, chưa kịp “ca bài ca con cá” cho Minh nghe thì nó đã bị anh kéo ngay lên chiếc mô tô đen bóng của mình.
Lần này là bực thật sự rồi đấy, sao anh ta tự ý dẫn mình đi mà chưa xin phép mình vậy nhỉ! Hôm nay anh ta nhầm gan hùm rồi à, muốn chết lắm đây mà.
Nó phùn man, trợn mắt nhìn Minh, nhưng anh chỉ nhún vai và nháy mắt với nó, còn cười nữa chứ, hay là anh muốn nó potay.com với anh chăng! Nếu Minh thực sự nghĩ thế thì anh đã thành công rồi đấy, nó giờ như một con ma-nơ-canh tùy ý Minh lôi đi đâu cũng được, nhưng khác 1 cái là nó vẫn có cảm xúc, vẫn luôn la hét khi anh chạy chậm rồi lại nhanh, làm đầu nó cứ đập mạnh vào lưng anh, khiến nó đau điếng, nó quýnh uỳnh uỵnh vào lưng anh làm anh vừa khum xuống và cười hy’ hy’ làm nó càng quýnh mạnh hơn làm cậu la chói lói, nhưng chứng nào tật nấy, chạy 1 chút anh lại thắng mạnh, có khi nhanh quá cả người nó cũng chồm lên trước ôm cả người cậu làm Minh xướng run người (ý ý, anh này biết vận dụng thời cơ nè), suốt quãng đường đi mấy cây số, Minh đâu có biết bên trong vẻ mặt giận dỗi, hung hăn của người ngồi sau cậu đâu đó cũng len lõi những nụ cười tinh nghịch, hồn nhiên.
….
Nó ngước nhìn lên cái phòng game cao cấp trước mặt, nó không biết Minh đưa nó đến đây làm gì nhỉ, chẳng lẽ cậu ta là 1 tay nghiện game và nhờ có thời gian rãnh rỗi nên cậu ta muốn đến đây chơi. Nếu như thế thì cậu ta chẳng xem mình ra gì cả, dù sao ngày đầu hẹn hò cũng phải lựa những nơi lãng mạn hoặc vui vẻ một chút chứ ai đời dẫn bạn gái vào quán game để hẹn hò chứ, thiệt là…! Mà vừa nãy mình nghĩ cái gì chớ, hẹn hò sao, ôi trời ơi mình nghĩ lạc qua đâu vậy nè, sao lại có thể nghĩ mình và cậu ta đang hẹn hò chứ, mình chỉ đi theo cậu ta để xả stress thôi mà, sao cần phải nghĩ sâu xa như thế, haizz…
_Cậu chờ mình lâu không?_Tiếng Minh bên tay phải nó vang lên, nãy giờ cậu đi gửi xe chẳng biết nó đợi lâu có giận không nên cậu lo lắng hỏi.
_Cậu định đưa tôi đến đây à?_Nó nói và nhìn lên tiệm game Thiên Hà. (lịch sự không chỉ chỏ nhá *đan tay vào nhau* hình như đôi lúc ta cũng có chỉ và chỏ, hehe)
_Uhm, nào, tụi mình vào trong nhé!_Minh nói rồi nắm tay nó bước vào trong, trên môi vẫn giữ nụ cười. (sao cười woai’ vậy anh Minh).
Tiệm game này không hổ là tiệm game cao cấp nhất nước (cái nì ta chém nhá), đủ loại trò chơi, không gian lại quá rộng, nhìn mà phát chóng mặt, nhưng xen lẫn thích thú. Nó chưa nghĩ ra mình nên chơi trò gì thì Minh lại 1 lần nữa kéo nó đi, mặt cho nó nhăn nhó, ỉ ôi. Vì hôm nay là ngày đầu tiên 2 người đi chơi riêng mà, cho nên phải trân trọng từng giây từng tí thời gian quý báo này chớ, phải làm ngày hôm nay là 1 ngày khó quên đối với nó, thì anh mới chịu nha.
Giờ đây trên tay nó đang cầm 1 cây búa, tay Minh cũng cầm 1 cây khác, hai người trong tư thế sẵn sang ra trận.
_Hãy tưởng tượng những con chuột này là những kẻ mà mình ghét, gặp những kẻ đó đến đâu mình cũng không buôn tha, gặp là đập, đập thật mạnh vào, cho những kẻ đó sống không bằng chết luôn._Minh căn dặn, mặt cậu ta bây giờ thật ngớ ngẩn, đưa tay lên ngang mặt nắm thành đấp và tự tin nói : Ta sẽ giết sạch lũ thối tha tụi bây.
Tuy hành động đó có chút ngốc nghếch nhưng nó cũng muốn thử 1 lần.
_Nó đưa tay lên ngang mặt nắm thành đấm (