
ong lòng. Quỳnh cũng không gặp Huy, nó bắt đầu cảm thấy lo lắng, nó sợ có chuyện gì xảy ra với Huy. Đang làm ở tiệm bánh thì nó có điện thoại, là mẹ nó
– ALO mẹ ạ! Có chuyện gì vậy?
– Con vào bệnh viện nhanh đi, thằng Huy vừa bị tai nạn giao thông, con vào coi thử nó có chuyện gì không?
– TAI NẠN SAO?- Quỳnh hoảng hốt, nó vô cùng lo lắng
– Um, quản gia bên đó mới gọi cho mẹ, ba mẹ hoàn thành công việc ngoài này sẽ về ngay….
– Dạ….con biết rồi…..
Quỳnh tắt máy, khuôn mặt nó lộ rõ sự lo lắng
– Có chuyện gì vậy Quỳnh?
– Huy….anh Huy bị tai nạn….
– Tai nạn sao? Giờ đang ở đâu, tớ sẽ đưa cậu đến đó
– Um….phiền cậu rồi..
Sau đó Vũ đưa Quỳnh tới bệnh viện, vừa vào Quỳnh đã chạy thẳng vào trong, Quỳnh sợ, nó không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho Huy đến như vậy, nó sợ có chuyện gì không hay sẽ xảy ra với Huy.
– Cô ơi, có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông vừa mới chuyển vào, đang ở đâu vậy?- Quỳnh hỏi cô y tá
– Ở phòng kia, cô y tá nói và chỉ vào phòng cấp cứu gần đó.
Quỳnh rối cả lên, nó chạy thẳng vào, thấy bác sĩ và y tá đứng gần một giường bệnh phủ chăn trắng từ đâu đến chân, Quỳnh chạy tới gần đó, rồi nó sững lại vì cảnh tượng trước mắt.
– Cô là người nhà của bệnh nhân phải không?
– …..- Quỳnh không nói lên lời, nó cảm thấy có cái gì nghẹn lại ở cổ
– Rất tiết, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức.- Bác sĩ và y tá nói rồi bước ra ngoài
Nghe tới đây nước mắt Quỳnh trào ra giàn giụa, nó bước tới gần giường bệnh, Quỳnh khóc nấc lên, nó khụy xuống khóc nức nở. Vũ chạy vào thấy Quỳnh đang khóc không nói năng gì, định tới gần để an ủi Quỳnh thì một tiếng nói cất lên làm Vũ dừng bước.
– Đó là người quen của em hả?
Cảm thấy giọng nói quen quen cả Vũ và Quỳnh đều quay lại nhìn
– HUY?
– Sao thấy tôi hai người lại ngạc nhiên vậy?- Huy đang đứng bên cạnh quản gia của mình
– Anh, sao lại …ở đó….-Quỳnh ngơ ngác hết nhìn Huy rồi lại nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh
– Chẳng lẽ em nghĩ người nằm đó là anh sao?
– Ơ……-Quỳnh lau nước mắt
– Mà sao em lại khóc dữ vậy?
– Khóc đâu mà khóc….
– Em lo cho anh sao?Hihi
– Không có, mà nghe nói anh bị tai nạn có sao không?
– Chỉ trầy xước nhẹ thôi. Không có gì nghiêm trọng
– Vậy thì tôi về đây- Quỳnh bước ra.
– Sao lại bỏ về vậy ?
– Anh không sao thì tôi về chứ ở lại làm gì?
– Um, em về khi nào rảnh thì vào thăm anh nha.
– Không, thôi mình về đi Vũ.
Quỳnh và Vũ quay trở ta, Huy nhìn theo Quỳnh khẽ mỉm cười “Em bắt đầu quan tâm anh rồi đo cô bé ngốc ạ, vậy mà còn không chịu thừa nhận”
Vũ đưa Quỳnh về. trên đường hai người không nói với nhau một lời nào.
– Mình vào nhà đây?
– Quỳnh nè?
– HẢ?- Quỳnh quay người lại khi nghe Vũ gọi.
– Tớ muốn hỏi cậu….có phải….cậu đã thích Huy rồi phải không?
– Sao…sao cậu lại hỏi như vậy?
– Một tuần qua, tớ thấy cậu không còn như trước nữa, và chuyện khi nãy khiến tớ cảm thấy như vậy?
– Tớ… không biết….
– Cậu hãy suy nghĩ kĩ đi, hãy xác định rõ cảm giác của mình để sau này không phải hối hận.
– Tớ…..
– Thôi cậu vào nhà đi, tớ về đây Chương 21
Suốt đêm Quỳnh cứ trằn trọc không ngủ được. Nó suy nghĩ về câu nói của Vũ, nó có thích Huy thật không? Tại sao nó lại cuống quýt cả lên khi nghe tin Huy bị tai nạn?Tại sao nó lại lo lắng cho Huy như vậy chứ?Cả cảm giác với Vũ nữa, Quỳnh không còn thích Vũ như trước nữa, tim nó không còn loạn nhịp khi bên cậu ấy nữa. Mỗi khi có chuyện vui hay buồn người đầu tiên nó nghĩ đến là Huy chứ không phải Vũ…..
Hôm sau vừa gặp Quỳnh, Vân liền rối lê
– Hôm qua không ngủ hả? Sao hai mắt như gấu trúc thế kia?
– UM. Không ngủ được.
– Có chuyện gì à?
– Vần à!- Quỳnh nhìn vào mặt con bạn.
– Chuyện gì mà nhìn mặt bà nghiêm trọng vậy?
– Tui….tui…thích Huy mất rồi.
– Cái gì?- Quỳnh như không tin vào tai mình- Cái tên chuyên gây rắc rối cho cậu đó hả?
– Ừm.
– Đúng là ông bà ta nói đúng mà. Ghét của nào trời trao của đó.
Quỳnh im lặng
– Mà cậu nói với Vũ chưa?
– Chưa.
– Vậy cậu tính sao với cậu ấy?
– Hình như Vũ cũng đã cảm nhận rằng mình không còn thích cậu ấy nữa rồi.
– Cậu ấy biết sao?
– Có lẽ là vậy.
Cả hai cùng im lặng, chợt Vũ tiến tới.
– Chào hai bạn! Quỳnh ơi, mình muốn nói chuyện với bạn một chút.
– À.Ờ. Cậu vào lớp trước nha Vân
– UM.Cậu đi đi
Quỳnh và Vũ đi dạo ở sân sau
– Cậu có chuyện gì thì cứ nói đi.-Quỳnh lên tiếng
– Quỳnh nè.-Vũ quay người lại nhìn thẳng vào Quỳnh- Cậu đã suy nghĩ về câu hỏi của tớ ngày hôm qua chưa.
– À…tớ…tớ….Vũ à..tớ xin lỗi…-Quỳnh cúi mặt xuống
– Tớ hiểu mà…cậu không cần nói thêm gì đâu.
– Tớ xin lỗi cậu
– Không sao mà…
– Vậy chúng ta vẫn có thể làm bạn không
– Đương nhiên rồi. Mà, tớ cũng có chuyện muốn thú nhận với cậu.
– Chuyện gì? Quỳnh ngẩng đầu lên
– Hình như…hình như…tớ đã dần thích Vân rồi.
– Sao cơ? Thật hả?
– UM .
– Vậy chúng ta hòa hả?
– Hòa gì?
– Không phải một mình tớ thay đổi mà.
– À…
– Vậy cậu cần tớ giúp gì thì nói nhé bạn tốt!
– Được rồi bạn tốt. HIHI
Rồi cả hai trở vào lớp.
Quỳnh vừa vào chỗ, Vâm hỏi ngay
– Sao rồi?
– Xong rồi
– Xong là xong thế nào chứ?
– Nói chung là mọi việc ổn th