
Cô gái zombie đi đâu thế
Tác giả: Ngật Bão Liễu Không
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323542
Bình chọn: 10.00/10/354 lượt.
…… Thích miêu nữ.”
Gì?! Đạo sĩ thích miêu nữ?
Cái gì? Lão đạo sĩ tóc bạc này lại có khả năng thích cái miêu nữ yêu mị vô cùng kia sao?
Không phải là cậu đang nghe lầm đó chứ? Bạch Hi chớp chớp mắt. Đạo sĩ không phải hẳn là hàng yêu phục ma sao?
“Ông nói xấu chị ta như thế, vừa găpk mặt liền cãi nhau, ông mà thích chị ta?”
“Vì sao lại không! Hừ, nhân loại đều là giống loài giơ bẩn, những năm gần đây ta đã gặp rất nhiều, vì quyền thế tiền tài, cái gì cũng có thể làm. Còn chưa bằng một nửa miêu nữ của ta đâu, chỉ có rất ít một nhóm người coi như đạt tiêu chuẩn, ta quyết không thể cho loài người các ngươi nhúng chàm miêu nữ của ta!”
“Tiểu gia hỏa như cậu chưa dứt sữa, chưa đủ lông đủ cánh không thể lý giải được đúng không?”
“Pháp danh của lão nạp, Vong Vong Vong, đời ngừời có chuyện gì mà không thể quên được? Cuối cùng cũng sẽ thành cát bụi, đất về với đất.”
Đạo sĩ râu bạc há mồm nói, Bạch Hi nghe như lọt vào trong sương mù, ông đạo sĩ này chuyển đề tài cũng quá nhanh đi?
Đạo sĩ râu bạc không để ý tới ánh mắt của Bạch Hi, trong sương khói lượn lờ trên ngọn núi, ký ức chợt ùa về.
“Nhớ năm đó hòa thượng ta cũng như cậu là một tiểu gia hỏa mới ra đời.
Hòa thượng ta được sinh ra tại đây, ở đảo Mê Nha Độc này, tộc của chúng ta có một cái tên rất thần linh – Tiên tộc, khi đó còn chưa có Zombie đâu, mỗi người đều lấy tu tiên làm mục tiêu.
Nhưng hòa thượng ta lúc đó là ái, là một thanh niên trai trẻ lỗ mãng không có thiên phú tu tiên……”
Bạch Hi có chút giật mình nhiên, tu tiên? Cậu chưa bao giờ nghe nói tới, chẳng lẽ hòa thượng…… Bạch Hi đưa mắt nhìn đạo sĩ một cái.
Là tiên nhân?
Không thể nào, làm sao có thể, tiên nhân không đều phải là tiên phong đạo cốt, ít nhất cũng phải thanh tú tiêu sái! Còn lão đạo sĩ này, nhìn thế nào cũng không giống. Miệng toàn nói mấy lời mê sảng, rõ ràng không phải đầu trọc, lại tự xưng mình là hòa thượng, rõ ràng không có khoác áo cà sa, lại tự xưng là lão nạp? Lối suy nghĩ này cũng quá phóng khoáng đi. Nói là thần kinh có chút vấn đề thì cậu ngược lại còn có thể tin tưởng một chút.
“Nhưng mà thiếu niên trẻ trâu, cũng động xuân, khi đó tiểu Phỉ Nhi, cũng là một tiên tử chưa xuống núi, chưa bao giờ tiếp xúc với loài người.
Tiểu Phỉ Nhi làm cho đàn ông trong tộc ta từ thiếu nam 9 tuổi cho tới ông già 89 tuổi say như điếu đổ, mà hòa thượng ta tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng ta chỉ là một tiểu tử ngay cả thiên phú tu tiên cũng không có, làm sao có thể chiếm được cảm tình của tiên tử đây?
Ta than thở, ngày qua ngày mong muốn tu tiên đến mức nuốt khí mà sống, bơi trong lòng đất.
Muốn đặc biệt ưu! Lão tử chính là không thể tu tiên! Vì sao? Vì cái lông ấy!!”
Nói tới đây đạo sĩ râu bạc có chút phẫn nộ.
“Đám người kia, dưa vẹo táo nứt cũng có thể tu hành, sao Cẩu Oa ta ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái mà không thể tu?!”
Ách…… Cái kia…… Có phải ông đã bại lộ cái gì hay không? Trong mắt Bạch Hi thoáng hiện ý cười.
Đạo sĩ râu bạc cũng phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là xấu hổ, sau đó lại nghiêm mặt.
“Cẩu Oa là nhũ danh của bần đạo, sau khi bần đạo tu hành liền tự sửa lại thành tên Ngọc Phong Tử. Hừ, có phải rất hâm mộ không? Ha ha ha, tên của bần đạo không phải kẻ nào cũng có thể nghĩ ra đâu”
Này này…… Ngọc Phong Tử, Ngọc đồ điên, cảm phiền ngài đừng nghĩ đến những chuyện khác? Bạch Hi đen mặt.
Chương 13
“Ông theo tôi giảng nhiều như vậy làm gì! Tôi muốn trở về!” Bạch Hi vung nắm đấm ý đồ muốn uy hiếp lão đạo sĩ, nhưng lão đạo sĩ vẫn chưa khiến Bạch Hi cảm thấy có sự nguy hiểm. Bạch Hi cũng không muốn sẽ động thủ, ngược lại lại có chút hảo cảm không hiểu với ông ta. Chẳng lẽ là bởi vì lão đạo sĩ nhìn như chẳng thèm để ý tới bất cứ chuyện gì để lộ ra chút cô đơn?
“Đứa trẻ nào trong nhà cũng đều không biết nghe lời.” Ngọc Phong Tử đi đến trước mặt Bạch Hi, phách phách điểm Bạch Hi hai cái.
“Tôi…… Tôi vì sao không cử động được?! Ngọc đồ điên! Ông đã làm cái gì?!” Bạch Hi kinh hãi, cả người giống như bị cố định ở một chỗ không thể động đậy.
“Yên lặng.”
“Trẻ con bây giờ, chẳng nhẽ một chút cũng không nhớ được tổ tiên ngàn năm trước sao…… Aizzzz” Ngọc Phong Tử hình như có chút buồn bã.
“Ngọn núi này, miếu thờ này, trước kia chính là nhà của đạo sĩ ta. Tổ tiên trấn giữ, sư huynh đệ khắp núi.
Đạo sĩ ta lại không có cách nào tu tiên, mà ta hận nha, nếu nay cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được, như vậy có ta để làm gì?
Đạo sĩ ta từng làm hòa thượng, từng mặc áo cà sa, từng thấy được lòng người ghê tởm đến thế nào1
À, phế vật? Phế vật không thể tu tiên? Ừ đấy, ta chính là phế vật, trời đất thay đổi cũng không thể đắc đạo phi thiên, cũng chính là tận thế theo lời của Dị Năng Giả các ngươi, tất cả mọi người đi rồi, miếu thờ to lớn náo nhiệt này cũng chỉ còn mỗi một mình ta.
Ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được……” Ngọc Phong Tử hình như nhớ lại khoảng thời gian thống khổ nhất, bóng tối trong mắt giãy dụa hối hận không ngừng.
“Phỉ Nhi là lúc phi thiên mà bị mèo cào bị thương…… Đó là con mèo cô ấy nuôi, khi thế giới thay đổi liền biế