Old school Swatch Watches
Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323325

Bình chọn: 7.00/10/332 lượt.

ng ra, ôm cổ nó vật xuống đất.

Vì không kịp đề phòng, Lợi sứt bị tôi vật ngã dễ dàng. Tôi cỡi lên người nó, đấm túi bụi, vừa đấm vừa la:

– Cho mày hết nói bậy nè! Cho mày hết mất dạy nè!

Nhưng Lợi sứt vốn khỏe hơn tôi. Sau đòn phủ đầu của tôi, nó vùng vẫy, chòi đạp một hồi và vùng dậy được. Đến lượt tôi bị nó cỡi lên người và bị nó giáng những quả tối tăm mày mặt.

Lợi sứt nặng như một bao gạo. Nó ngồi lên bụng tôi, tôi đã hết muốn thở. Đã vậy nó còn nhún lên nhún xuống, miệng la:

– Cho mày hết đánh lén nè!

Tôi nghiến răng chịu đòn, thỉnh thoảng vung tay đánh trả được mấy cái nhưng chẳng hề hấn gì Lợi sứt.

Trong lúc tôi đang có nguy cơ trở thành món “chả cá” dưới tay Lợi sứt thì Tiểu Li chạy lại:

– Buông ra! Buông ra! Không có đánh nhau!

Tiểu Li càng la, Lợi sứt giã tôi càng khỏe.

Thấy vậy, Tiểu Li mếu máo:

– Ngày mai em méc cô cho coi!

Lợi sứt đang say máu, nó gầm ghè:

– Cho mày méc!

Bất thần, Tiểu Li xông vào ôm chặt lấy Lợi sứt và cắn cho nó một phát vào lưng.

Lợi sứt nhảy nhổm lên, nhăn nhó:

– Úi chà, đau quá!

Thừa cơ, tôi vùng dậy, hất Lợi sứt qua một bên và lật người lại nằm đè lên nó.

Lần này, tôi ngồi lên bụng, Tiểu Li ngồi lên chân, Lợi sứt hết đường cựa quậy. Biết không thể xoay chuyển tình thế được, Lợi sứt hết ham đánh trả, nó chỉ đưa hai tay lên mặt đỡ đòn.

Khi nỗi tức giận đã vơi đi, thấy Lợi sứt nằm xụi lơ, tôi đâm chán. Tôi hỏi nó:

– Mày hết nói bậy chưa?

Lợi sứt xìu như bún:

– Hết.

– Thật không?

– Thật.

– Thề đi!

– Thề.

– Thề sao?

Lợi sứt chớp mắt:

– Đứa nào nói bậy ra đường xe cán.

Lợi sứt thề xong, tôi và Tiểu Li liền buông nó ra. Kể từ hôm đó, Lợi sứt không bao giờ dám đụng đến hai đứa tôi nữa.

Sau trận hỗn chiến, quần áo của tôi nhầu nát, lấm lem. Nhưng điều đó không đáng sợ bằng vết bầm trên mắt. Nhìn vết bầm này, mẹ tôi sẽ biết ngay là tôi đánh lộn. Và rất có thể ngoài trận đòn của Lợi sứt, tôi sẽ được mẹ tôi “bổ sung” thêm một trận đòn khác.

Nhưng những “nỗi đau” nhỏ nhoi này thật không thấm gì so với nỗi hân hoan choáng ngợp trong lòng tôi khi cái bóng đen giữa tôi và Tiểu Li thật sự biến mất và cái chiến công bất đắc dĩ kia đã khiến chúng tôi gắn bó với nhau hơn.

– o O o –

Cách trường tôi khoảng năm, sáu trăm mét có một cái ngã ba, nơi gặp nhau giữa con đường lớn chạy ngang trường tôi và một con hẻm nhỏ. Đó là con hẻm dẫn vô nhà Việt An.

Theo sự bàn định của chúng tôi, Hải gầy sẽ “tình cờ” gặp Việt An tại cái ngã ba đó.

Sáng sớm, tôi và Hải gầy đã đến ngồi uống cà phê tại một quán gần đó.

Lát nữa, khi Việt An đi học ngang qua, Hải gầy sẽ nhào ra đi chung với Việt An theo một cung cách… hoàn toàn ngẫu nhiên. Đi chung thì không thể không nói chuyện. Sẽ nói chuyện. Nói chuyện thì không thể không… đưa thư. Sẽ đưa thư. Đưa thư thì không thể không nhận. Sẽ nhận. Nhận thì không thể không… yêu. Sẽ yêu. Tất nhiên là yêu tôi chứ không phải yêu Hải gầy. Đó là những bước phát triển mà tôi đã hình dung và bố trí sẵn trong… đầu. Tôi nói điều đó với Hải gầy và nó hoàn toàn tán thành trí tưởng tượng của tôi, thậm chí nó còn khen tôi giàu mơ mộng, một phẩm chất tốt đẹp và cần thiết đối với những người đang yêu mà… không biết người ta có yêu lại mình hay không!

Tất nhiên lúc Hải gầy gặp Việt An, tôi không thể chường mặt ra. Vì vậy, tôi chưa kịp uống xong những giọt cà phê cuối cùng, Hải gầy đã xua tay, đuổi:

– Mày đi trước đi!

Nhưng tôi lại không muốn đến trường vào lúc này. Tôi muốn nhìn thấy tận mắt cảnh Hải gầy đưa lá thư của tôi cho Việt An. Tôi muốn nhìn thấy Việt An mỉm cười sượng sùng và bẽn lẽn rút từ trong cặp lá thư trả lời (đã viết sẵn!) đưa lại cho Hải gầy. Lúc ấy, hẳn đôi mắt của Việt An sẽ ánh lên vẻ thẹn thùng bối rối thật đáng yêu! Lẽ nào tôi lại bỏ qua một sự kiện có ý nghĩa lịch sử như thế, nhất là sự kiện đó lại liên quan đến “tính mạng” của tôi.

Bỏ mặc Hải gầy ngồi một mình, tôi rời khỏi quán cà phê và dáo dác tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo để quan sát “hiện trường”.

Nhưng chung quanh ngã ba không có một vị trí nào thuận tiện. Tôi dòm dỏ bốn phía một cách tuyệt vọng. Khi sắp sửa từ bỏ ý định rình rập thì bất chợt tôi nhìn thấy một chiếc xe đò đỗ trên bãi đất trống ven đường. Tôi mừng rỡ và hấp tấp bước lại.

Đó là chiếc xe đò chạy tuyến đường nội – ngoại thành. Trên xe không một bóng người. Nghe tiếng gõ cồm cộp vọng lên từ gầm xe, tôi cúi người xuống dòm. Một người đàn ông, có lẽ là tài xế đang nằm thụt nửa người dưới gầm xe đóng đóng, gõ gõ. Có lẽ chiếc xe đang bị hỏng một bộ phận nào đó. Tôi nhủ bụng và tặc lưỡi rón rén trèo lên thùng xe. Người tài xế vẫn chẳng hay biết gì. Anh ta tiếp tục khua ầm ĩ phía dưới. Từ trên thùng xe, tôi nhìn thấy ngã ba rõ mồn một. Để Việt An khỏi tình cờ trông thấy tôi, tôi cẩn thận ngồi nép sát vào thành xe, chỉ thò nửa đầu ra ngoài để quan sát.

Cứ nghĩ đến cuộc “đụng độ lịch sử” sắp sửa xảy ra trước mắt mình, người tôi cứ run bắn lên. Tôi ngồi nhấp nhổm trên băng xe khoảng mười phút thì Việt An xuất hiện. Tim tôi như ngừng đập. Thú thật lúc này tôi cứ sợ mình lăn đùng ra chết.

Nhưng sợ thì sợ, tôi vẫn