Polly po-cket
Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 8.5.00/10/344 lượt.

Tôi xẳng giọng:

– Dở ẹc!

– Phim vậy mà dở! Dở chỗ nào?

Tôi ú ớ:

– Dở ở chỗ… ở chỗ…

Thấy tôi cà lăm, Việt An lấn tới:

– Chỗ nào?

Bị “dồn vào chân tường”, tôi nổi điên nói đại:

– Dở ở chỗ… xem phim mà đi tới bốn người!

Việt An liếc tôi:

– Chứ theo anh thì sao?

Sẵn trớn, tôi “đề nghị” luôn:

– Mỗi lần đi hai người thôi! Lần này hai người, lần sau hai người!

Việt An cười tỉnh:

– Dễ thôi!

Tôi trố mắt:

– Vậy mà dễ?

Việt An nhún vai:

– Chứ sao! Tuần sau áp dụng liền!

– Ngay tuần sau?

– Ừ, ngay tuần sau.

Tôi nín thở, hỏi dò:

– Tuần sau hai người nào đi trước?

– Tôi với Hồng Hoa.

Một lần nữa, bằng một cú “direct” cực mạnh và đầy bất ngờ, Việt An đã cho tôi đo ván thảm hại, hệt như Myke Tyson đã kết liễu Micheal Spinks sau một loạt động tác giả hư hư ảo ảo.

Tôi len lỏi vào bãi giữ xe như đi trong một màn sương, những bóng người chung quanh chập chờn và nhòe nhoẹt.

Khi tôi lững thững dắt xe ra đã thấy Việt An, Hồng Hoa và Chiêu Minh đang đứng đợi.

Việt An nhìn tôi, rủ:

– Ghé lại đường Bùi Thị xuân ăn chè đi!

Tôi lắc đầu:

– Tôi phải đi công chuyện ngay bây giờ.

Hồng Hoa nheo mắt:

– Công chuyện gì giờ này?

Tôi tặc lưỡi:

– Thật mà! Tôi có hẹn!

– Hẹn với cô nào phải không?

Mặc cho nó khiêu khích, tôi lặng lẽ đạp xe đi.

Chẳng biết đi đâu, tôi đạp xe lòng vòng trong thành phố cho đến tận tối mịt. Khi nỗi giận dỗi và muộn phiền đã vơi bớt, tôi nghe bụng đói meo, liền vội vã chạy về nhà.

Mẹ tôi báo:

– Thằng Hải tới tìm con, đợi lâu quá không được nó về rồi.

Tôi hứa với Tiểu Li tôi sẽ cho nó thêm vài viên bi nữa để bỏ vô ly nước. Nhưng đó là trong trường hợp tôi đánh ăn kia. Còn khi tôi chơi thua, tôi có quyền không giữ lời hứa. Thậm chí tôi còn có thể… đòi lại những viên bi tôi đã cho nó trước đây.

Tôi nhủ bụng như vậy và chạy qua nhà Tiểu Li.

Thấy tôi qua, Tiểu Li mừng lắm. Nó hỏi:

– Anh đem bi cho em hả?

Tôi nói thẳng thừng:

– Không. Tao qua đòi lại mấy viên bi bữa trước.

Tiểu Li chưng hửng. Nó thụt lui một bước:

– Sao kỳ vậy?

Tôi nhún vai:

– Có gì đâu mà kỳ! Tao chơi thua hết rồi, mày trả mấy viên bi kia lại cho tao chơi tiếp.

Tiểu Li nhăn nhó:

– Em không trả đâu! Trả cho anh, anh chơi thua nữa thì sao?

Tôi gắt:

– Thua sao được mà thua! Trả đây!

Tiểu Li không đáp. Nó chạy lại bàn ôm cứng cái ly.

Thấy nó ngoan cố, tôi sầm mặt bước lại và giằng cái ly ra khỏi tay nó. Tiểu Li tru tréo:

– Trả cho em! Trả cái ly cho em!

Mặc cho nó la, tôi thản nhiên dốc ngược cái ly đổ nước ra và tóm mấy viên bi bỏ vào túi quần. Tiểu Li theo dõi hành động côn đồ của tôi bằng ánh mắt bất lực và tuyệt vọng. Nó ngồi bệt xuống đất khóc thút thít.

“Ăn cướp” mấy viên bi xong, tôi đặt cái ly lên bàn, nói:

– Đừng khóc nữa! Ngày mai tao trả lại cho mày gấp đôi chỗ bi này!

Tiểu Li không màng đến những lời hứa hẹn của tôi. Nó cứ đòi nằng nặc:

– Em không biết đâu! Anh trả mấy viên bi lại cho em!

– Mai tao trả!

Tôi buông thõng một câu và lạnh lùng bỏ đi, không thèm liếc nó một cái.

Đi được mấy bước, tôi nghe tiếng Tiểu Li vang lên sau lưng:

– Anh không trả mấy viên bi cho em, em nghỉ chơi anh ra luôn!

– Cho mày nghỉ!

Nói xong, tôi chạy tuốt.

Thực ra, tôi định mượn đỡ mấy viên bi của Tiểu Li một bữa thôi. Đánh ăn, tôi sẽ trả lại cho nó, thậm chí tôi còn cho thêm.

Định bụng như vậy nhưng nào có được. Cầm mấy viên bi ra chơi một lát, tôi thua sạch sành sanh, đành đi tay không về nhà, mặt mày buồn xo. Nhớ đến cảnh tiểu Li ngồi khóc, tôi càng áy náy tợn. Tôi nhủ bụng sáng mai gặp Tiểu Li tôi sẽ tìm cách làm hòa với nó.

Nhưng sáng hôm sau, tôi đợi hoài vẫn không thấy Tiểu Li qua rủ tôi đi học như thường lệ. Chắc nó nghỉ chơi với mình luôn rồi! Tôi buồn bã nghĩ thầm và lủi thủi ôm cặp đến trường.

Tiểu Li đang chơi nhảy dây trước cửa lớp. Thấy tôi, nó quay mặt ngó lơ chỗ khác. Thái độ lạnh nhạt của nó khiến tôi giận muốn ứa gan. Ý nghĩ làm lành với nó bỗng dưng bay biến đâu mất.

Khi vô học, tôi không thèm chấm chung lọ mực với Tiểu Li mà quay xuống bàn sau chấm chung với thằng Lợi sứt.

Lợi sứt hỏi tôi:

– Lọ mực mày đâu?

– Tao làm mất rồi.

– Sao mày không mua lọ khác?

– Tao chưa xin mẹ tao.

Lợi sứt lấy ngón tay cái bịt lọ mực lại. Nó ra điều kiện:

– Mày muốn chấm chung với tao, mày phải góp vào hai viên mực.

Tôi sờ túi:

– Tao đâu có mực sẵn ở đây!

– Thì ngày mai mày đem tới.

Tôi gật đầu:

– Ừ, ngày mai tao đem.

Nghe tôi hứa, Lợi sứt nhe răng cười và bỏ ngón tay ra. Từ lúc đó, tôi “liên minh” với Lợi sứt, cho Tiểu Li ra rìa. Suốt cả buổi học, tôi và Tiểu Li không hề nói chuyện với nhau. Thậm chí tôi không thèm nhìn nó.

Có lần, đang mải mê chép bài, cùi tay Tiểu Li vô tình chạm phải tay tôi. Tôi “hứ” một tiếng và vội vã rụt tay lại, y như chạm phải lửa. Tiểu Li không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ chép bài. Tôi rất muốn nhìn nó một cái để xem vẻ mặt nó như thế nào nhưng tôi kềm lại được.

Khi ra về, thấy Tiểu Li đi thơ thẩn một mình, lòng tôi bỗng nao nao. Nhưng tôi nhất định không chịu làm lành, ai bảo nó đòi nghỉ chơi với tôi chi!

Tôi chạy qua mặt Tiểu Li, vừa chạy vừa hát “là lá la”