Cô em, nhầm giường rồi!

Cô em, nhầm giường rồi!

Tác giả: Gián

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323930

Bình chọn: 8.5.00/10/393 lượt.

hật rất nguy hiểm—–

– “ Tôi hỏi cậu, chiều nay có rảnh không?” Giọng Phi Long lại vang lên, vấn vít ngay tai tôi như những con rắn độc vô hình.

Tôi co rúm người lại. >_<

– “ Để làm gì?” Lại cẩn thận nói từng chữ, tôi chợt cảm thấy nên trì hoãn câu trả lời càng lâu càng tốt.

– “ Đi chơi với tôi.” Cậu ta vẫn mỉm cười, sau đó đột nhiên chống hai tay vào tường, không cho tôi lối thoát.

Miệng tôi lúc này khô khốc như bị nhét đầy bông gòn, mồ hôi ướt đẫm cả bàn tay. A a a cậu dám dùng nhan sắc để ức hiếp tôi, đi chết đi Phi Long!!!

– “ Không…không được.” Tôi thốt lên bằng một giọng khàn khàn kì quái.

– “ Tại sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Phi Long ép lại gần hơn, đáy mắt dường như có một ngọn lửa màu tím phẫn nộ đang cháy.

Một thiếu nữ trong sáng như tôi lần đầu tiên bị tấn công theo kiểu trực tiếp thế này, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Phi Long, nếu cậu còn ép người quá đáng như vậy, tôi buộc lòng phải tặng cậu một chưởng thôi!

– “ Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi.” Một giọng nam trung mạnh mẽ từ tít phía sau đột ngột vang lên, làm Phi Long hơi giật mình.

Í, là tiếng của Hán Khanh? Hắn ta đến rồi, anh hùng cứu mỹ nhân, như phim! O_O

Tôi suýt nữa là phụt ra một nụ cười hí hửng đến ngơ ngẩn, nhưng rất may là kìm lại được. =.=

Từ đầu bên kia hành lang, bạn trai hờ của tôi điềm đạm bước tới, cái dáng cao lớn được ánh nắng bao phủ, trở nên tĩnh lặng mà sống động, ánh mắt tôi như bị hút chặt vào thân hình đó, cảm thấy cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ có chàng trai đó là nổi bật một cách cao ngạo.

Tôi nhanh chóng bừng tỉnh, nhanh nhẹn thoát ra khỏi hai cánh tay rắn rỏi của Phi Long, sau đó xun xoe chạy lại đứng bên cạnh Hán Khanh, cười ngọt ngào. Hắn ta cũng rất biết đóng kịch, bàn tay lạnh ngắt từ từ đặt lên vai tôi trông rất ư là tình chàng ý thiếp nồng thắm, dịu dàng hỏi:

– “ Bánh quy đường của anh, bị tên dê xồm này chọc ghẹo à?”

Tôi và Phi Long không hẹn mà sặc cùng một lúc.

Hán Khanh cậu thật là biến thái, một câu nói ra làm cả hai người muốn hộc máu! >_<

Bánh quy đường cơ đấy… -_-|||

Bàn tay đang đặt trên vai tôi đột ngột siết lại với một lực không mạnh cũng không nhẹ, mang ý nhắc nhở nghiêm nghị.

Tôi cố nuốt cơn sặc xuống, quay sang Hán Khanh cười nhăn nhở:

– “ Mật ong ngọt ngào của em, không sao đâu, chúng ta vào lớp thôi!”

Lần này, bạn Phi Long tội nghiệp của chúng ta bị cà lăm. -_-||||

Mật ong ngọt ngào và bánh quy đường, đây đúng là những từ ngữ làm cho người ta muốn táo bón. Tôi và Hán Khanh quả là một cặp uyên ương biến thái, đi đến đâu thiên hạ nghẹn đến đó, tội lỗi, tội lỗi. = =

Phi Long mặt dần trở nên đen sì như đáy chảo, nhìn tôi một lúc, sau đó rít lên khe khẽ:

– “ Không…có cái gì đó không đúng, hai người…không thể nào!”

– “ Mặc kệ cậu ta, mình vào lớp đi.” Tôi lại thỏ thẻ nịnh nọt.

Hán Khanh gật nhẹ đầu rồi híp mắt cười, vui vẻ cùng tôi xoay người bước đi, bỏ mặc Phi Long vẫn đứng đần mặt ở đó, lắp bắp cái gì mà nghe rất giống “bô lô ba la oe oe oe”. =.=

Thế là, sau đó chúng tôi về chỗ ngồi dưới ánh mắt thăm dò kì dị và xảo quyệt của mọi người. (che mặt )

Một lúc lâu sau, tôi quay sang cảm kích nói với Hán Khanh:

– “ Lúc nãy, vô cùng cảm ơn.”

Im lặng một lúc.

– “ Không có gì. Nhưng lần sau, làm ơn đừng có diễn cái trò mặt kề mặt kinh khủng đó trước bàn dân thiên hạ như vậy, chướng mắt lắm.” Hán Khanh nho nhã lật sách loạt soạt, nói mà không ngẩng đầu lên.

– “ Tại sao lại chướng mắt?” Tôi đột nhiên nổi cơn tò mò.

– “ Hỏi ngu ngốc, món đồ chơi ưa thích của cậu bị cướp một cách trơ trẽn như vậy, thử hỏi cậu chịu đựng nổi không??” Hắn đột ngột gắt lên, dáng ngồi cũng trở nên cứng đờ một cách kì dị.

Í, hắn vừa nói là…đồ chơi?

Mà còn là đồ chơi ƯA THÍCH?

Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào như được ăn kẹo đường, lâng lâng khó tả. Khoé miệng bất trị từ từ cong lên thành một nụ cười khoái chí, ha ha ha, ưa thích cơ đấy!

– “ Khiết Du, bị xem là một món đồ chơi rẻ tiền đáng để hạnh phúc vậy sao?” Hán Khanh lại lạnh lùng buông một câu.

Nụ cười trên mặt tôi tắt phụt, thay vào đó là một đống bí xị như nhọ nồi.

Cái kiểu tư duy gì thế?

Tôi bực bội, tại sao lúc nào cũng bị hắn lôi ra làm trò cười hết lần này đến lần khác mà không biết rút kinh nghiệm, cứ tự chui đầu vào sọ như thế này??

——- Nắng ấm vẫn chập chờn lung linh ngoài khung cửa sổ —–

Hán Khanh nhìn quyển sách từ nãy đến giờ chẳng vào đầu được chữ nào của mình, bờ môi mỏng thanh tú thoáng qua một nụ cười đẹp như đoá hoa diễm lệ ngậm sương đêm.

Chọc cho cô ấy tức điên, quả thật là vui ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng lúc nãy hắn cũng không hề nói dối.

Đồ chơi quý hiếm hay rẻ tiền, hắn không quan tâm. Quan trọng là món đồ chơi này, chỉ có một mình hắn được phép chơi đùa mà thôi.

Chương 19

CHƯƠNG MƯỜI CHÍN: Đi xem phim ma, thiếu gia run rẩy.

– “ Đi chơi? Ngay bây giờ? Với cậu á?” Tôi nghi ngờ ngẩng đầu, bĩu môi nhìn kẻ bên cạnh, hỏi lại bằng cái giọng không-thể-tin-được.

Hán Khanh “ừ” một tiếng nhẹ tênh, sau đó nhìn tôi bổ sung:

– “ Đây cũng là nghĩa vụ của bạn gái.”

Thừa lời,


Disneyland 1972 Love the old s