pacman, rainbows, and roller s
Cô Dâu Quỷ

Cô Dâu Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325715

Bình chọn: 9.00/10/571 lượt.

khi hoàn toàn bước ra khỏi căn phòng, hắn còn bỗng quay lại nhìn tôi lần nữa. Mà thực chất là nhìn chiếc vòng thánh giá đeo trên cổ tôi thì đúng hơn … Có gì đó rung lên trong đôi mắt hắn … thật khó hiểu ! Hắn đi, và đóng sầm cửa lại. Tôi gục ngã … tấm khăn lỡ làng buông ra để lộ toàn phần cơ thể. Nhưng còn lo gì nữa, làm gì còn có ai ở đây mà phải sợ.

Thật kỳ lạ là hắn lại sợ chiếc vòng đó - Chiếc vòng mà " vị thần môi giới " đã đưa cho. Đó cũng là thứ đang giúp tôi ngăn cách được giữa sự sống và cái chết. Dù sao thì lúc này nó cũng đã thực sự phát huy tác dụng … Thật may quá !

Chà ! Mà làm gì bây giờ nhỉ ?! À … phải rồi, đi tắm cái đã ! Tắm một cái để gột sạch " mọi vết bẩn " trên người … Những vết bẩn mà hắn đã để lại trên cơ thể tôi … Tôi không muốn bị chúng ám !

Nhưng rồi … tôi chợt sững lại … dường như chết đứng … khi nhìn vào cơ thể mình qua chiếc gương cạnh tường. Cái quái gì mọc ra sau lưng tôi vậy ??! Hai vệt săm có khắc hình một đôi cánh – một đôi cánh dơi màu đen thực thụ. Nó nhỏ lắm ! Nhưng vẫn đủ để tôi nhìn thấy rõ.

Lúc này, những lời nói của vị thiên sứ kia bỗng chốc ùa về … chiếm lấy tâm hồn tôi … khiến chúng trở nên hoang mang hoảng sợ …

" Ta ban cho cô một đôi cánh dơi tượng trưng cho loài Thiện Quỷ. Nó cũng là thứ tiếp thêm sức mạnh trong quá trình truy bắt vong hồn của cô. Nhưng ngược lại, nó còn là một con dao hai lưỡi … Như ta đã nói, nếu trong quãng thời gian quy định mà cô vẫn chưa bắt đủ 100 vong hồn, thì chính linh hồn cô sẽ bị cánh dơi này nuốt lấy … Nó sẽ lớn dần theo ngày tháng, như để nhắc nhở cô phải luôn nhớ tới trách nhiệm của mình – trách nhiệm của một người Truy Hồi. Nếu không, sau ba tháng, linh cô sẽ thực sự biến thành loài Ác Quỷ !! "

Phải vậy không !!! Tôi khẽ rùng mình run sợ vì nhớ lại những lời mà vị thiên sứ nọ đã nói … Phải chăng … ba tháng là quá ngắn ?!!!

Đôi cánh dơi đã bắt đầu xuất hiện rồi. Và cả phản ứng lạ lùng của Yul khi chạm phải chiếc dây chuyền hình thánh giá này nữa … Liệu, thứ đó có liên quan gì đến hắn ??! Thân phận thật của Yul là gì … Tôi không rõ. Chỉ có thể rõ một điều … " Mọi việc bắt đầu phức tạp rồi đây ! ".

Ngôi trường của Quỷ.

***

Có lẽ tôi đã từng nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ được đi học nữa …

Một ước mơ nhỏ nhoi là được tiếp tục cắp sách tới trường như bao bạn khác …

Nhưng vì bố … vì hoàn cảnh của gia đình …

Cho đến tôi khi gặp hắn … Ông chồng Yul.

Như một sự ban ơn chăng ???!!!

---------------------------

Sau một đêm trằn trọc mãi không ngủ được vì bị ám ảnh bởi những chuyện đã xảy ra tối qua. Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt tôi thâm quầng. Một phần là vậy, còn một phần còn lại … là do những tiếng động ầm ĩ mà đám người hầu đáng ghét của bà quản gia già cố tình sai đến khua chiêng gõ chảo đánh thức tôi dậy đây mà !!!

Chúng cứ xếp thành hai hàng ngang quanh giường, cầm chảo và vung đập vào nhau leng keng cho đến khi tôi tỉnh dậy bằng được thì thôi … Mặc cho tôi có thét gào thế nào đi chăng nữa. Tức chết mất !!!

" Thôi !! Thôi ngay đi !!! Chết tiệt ! Tôi dậy ngay đây !!! … bực thật … ngủ cũng không yên nữa … grừ … " – Tôi quát mắng, rồi lại lầm bầm trong im lặng …

Thấy tôi có vẻ khó chịu, một chị người hầu lại khúm núm đứng ra giải thích.

- Xin … xin lỗi cô chủ ! Mong cô đừng quá giận, nhưng đây là luật do quản gia Mom đã dặn …

- Quản gia … Mom ??!!! Cô gọi bà ta là gì cơ ??!

- Mom, quản gia Mom ạ ! – Cô người hầu vẫn lí nhí …

" Ha ha … ha ha ha " – Bỗng, tôi đập gối rồi cười phá lên trong sự ngạc nhiên lẫn thất kinh của mọi người. Có lẽ, đó là thái độ bất kính.

- Hà hà ! Các người đùa đấy à ?! Không đâu … sao lại phải gọi một người lạ hoắc là " mẹ " mình ??!!

Tôi vừa dứt lời, bà già Mom ấy đã bất thình lình xuất hiện … giật bắn cả tim.

- Thưa cô ! Mom là tên của tôi !

- À … à … ừm …

Tôi ậm ừ trả lời. Không hiểu sao … mỗi lần nhìn thấy bà ta và tên Yul là tôi lại thấy sợ thế không biết ! Cổ họng như bị chặn đứng lại ý …

- Cô dậy được chưa ?! Cậu Yul đang chờ.

- Hắn đang chờ ??? Mà chờ cái gì ???!

- Cậu Yul có thói quen ăn sáng sớm để đi học. Mong cô cũng quen dần cho …

- À … à ừm … Tôi dậy ngay đây.

Nói rồi, tôi vội bật dậy khỏi giường. Vừa đi, vừa xoa xoa đầu một cách khó chịu.

Hừm … học à … Đã lâu rồi tôi không được nghe nhắc đến từ này. Ừ ! Phải rồi ! Vì nhà tôi nghèo mà ! Cả ba chị em tôi đều phải nghỉ học từ năm lớp 10 để phụ giúp ba kiếm tiền nuôi cuộc sống … nhưng ông đã …

……………………….

Bước đến chiếc bàn ăn luôn được bày đầy ắp các món quen thuộc ( đối với tôi thì gặp lại lần thứ hai đã được gọi là quen thuộc rồi ), tôi ngồi xuống, nhưng không ăn.

Thấy thái độ lạ ( rất khác với lần trước ), hắn lại tò mò hỏi.

- Sao không ăn ?!

Tôi cũng lạnh lùng đáp.

- Không đói.

Không thèm ngước qua nhìn tôi lấy một lần, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi.

- Vẫn còn giận ?!

- Không thèm.

- Không thèm hay không dám ?!

Hắn lại hỏi đểu thêm một lần nữa. Hừm ! Muốn khích nhau đây mà … Nhưng một phần là hắn nói đúng. Tôi đành ậm ừ cho qua chuyện.

- Ừ thì không dám.

Khẽ nhếch môi cười tự đắc, như đoán trước được suy nghĩ