
ay ra nhìn, con bé lại cúi đầu bối rối … cố gắng mãi mà nói chẳng lên lời.
– Hưm … em … em …
Nhìn con bé cứ đưa mắt liếc xuống làn nước mà hoa lên vì do dự, Jen chợt cười thầm vì hắn đã hiểu ra ngay. Vội vàng đi kiếm đâu đó một cái phao bơi, Jen mỉm cười đưa cho nó.
– Cầm lấy này. Có thể thứ này sẽ giúp được em.
Nhận lấy chiếc phao bơi xinh xắn hình … con vịt. Xư Bi hơi nghệt mặt, nhưng rồi nó cũng cố gắng trấn tĩnh lại mình bằng cách hít thở thật nhịp nhàng rồi nhoẻn miệng cười cảm ơn với hắn. Dù sao thì cũng đã ra tới biển rồi, chẳng lẽ lại không liều mình … xuống tắm !
Nghĩ thế, nó liền mím môi, rồi lon ton chạy thẳng ra biển theo sự chỉ dẫn của Jen sunbea. Thấy nó cứ nắm chặt tay mình, hơi run lên vì sợ hãi, mặc dù đã có phao làm ” bạn “, Jen lại phì cười thích thú – ” Sao mà nhóc ngố thế ! “.
Chìm mình lâng lâng nơi bờ biển, để nước chỉ có thể dâng tới ngang ngực mình thôi, Xư Bi bắt đầu buông phao ra và tập vùng vẫy. Cầm chắc lấy tay Jen, nó cố gắng thả mình lơi lỏng rồi quẫy quẫy đôi chân để người đung đưa theo nhịp nước … Được một lúc, nó cảm thấy như cơ thể mình đang tự được nâng lên, rồi thử thả tay Jen … con bé thấy mình vẫn nổi, quá sung sướng, nó hét toáng lên rồi nhào mình bơi tiếp.
– Ya !! Jen ơi !! Em bơi được rồi nè !! Hay quá !!
Vừa nói, nó vừa lượn nhào đi vài vòng, cười thích thú … Mà không thèm để ý – mặt Jen đang nghệt ra vì con bé vẫn đang xài phao bơi -__-“!
………….
Càng bơi xa, nó lại càng cảm thấy như sóng đang đẩy mình … đẩy mỗi lúc một chới với, dường như mất kiểm soát ! Nó lại sợ. Chợt giật mình bởi một thứ gì đó đang cuốn lấy chân nó … Bất thình lình, giật mạnh, cả người con bé chới với rồi ngã nhào xuống nước, mặt nó bị chìm sâu, ngạt nước đến nỗi không thở nổi nữa … Cố gắng vùng vẫy, nó đang cố gắng hết sức để quẫy lấy chân mình ngoi lên mặt nước. Nhưng dường như là vô vọng … những cái xúc tu trơn nhờn cứ nhất quyết cuốn chặt lấy chân nó, mỗi lúc một dìm con bé xuống sâu hơn. Nó sợ, nó muốn khóc thét lên trong làn nước …
Nhưng rồi, bất chợt, nó thấy một đàn cá heo vô tình bơi qua, từng con, đang cố gắng áp chặt lấy người nó rồi kéo nó lên trên, đám còn lại thì ra sức gẩy những cái xúc tu kia ra khỏi cổ chân con bé. Lâng lâng dần lên mặt nước, nó cảm thấy mình như vừa được giải thoát …
Vội vàng nhao lên mặt nước, nó cố gắng bám vào một thứ gì đó có thể kéo mình lên được. Và … con bé đã vô tình ôm trầm lấy một người … ôm thật chặt và áp sát mặt !! Người ấy … tên là Jen ! Mặt nó đỏ bừng, ngập ngừng lúng túng khi phải nhìn hắn trực diện gần đến như thế … Vội vàng buông ra, nó lại chới với suýt ngã, con bé lắp bắp xin lỗi rồi chạy vội lên bờ.
Jen ở lại, hắn sờ nhẹ lên môi … khi cảm giác được có thứ gì đó mềm mại vừa sượt qua môi mình … Jen nhìn theo con bé.
Ở bên kia, phía trên cao boong tàu, Yul cũng đã vô tình nhìn thấy tất cả. Tại sao lại cứ như thế !! Tại sao lại cứ để hắn phải nhìn thấy được tất cả những hình ảnh đó ! Những thứ mà hắn không muốn nhìn … vì chúng khiến cho con tim Yul chợt nhói. Một cảm giác lạ lùng nhưng khó chịu. Yul không hiểu.
………………………
Vội vàng trở lại bờ cát, Xư Bi tìm gặp Chun, con bé vẫn đang tán chuyện với mấy cô bạn gái, nhưng vừa thấy Xư Bi ra gặp thì lại thôi ngay ^^!
Tưng tửng đi ra, Chun bất ngờ bị con bé tóm chặt lấy tay rồi lôi tuột ra một góc.
– Chun ! Tớ phải kể cho cậu ngay chuyện này !
– Gì thế … – Chun gãi đầu rồi làu bàu xoa tay.
– Tớ … vừa bị kéo tuột xuống nước … – Con bé lắp bắp trả lời.
– Hà ! Chắc lại là tụi con trai chơi mấy trò hù dọa thôi ! – Chun xua tay có vẻ chẳng lo ngại lắm. Nhưng Xư Bi thì lại rất mực bực mình, nó gắt lên.
– Là những cái xúc tu đấy !!!
Xư Bi vừa dứt lời, Chun liền giật bắn mình rồi ngồi bật dậy. Con nhóc trợn mắt thốt lên hoảng hốt.
– Xúc tu ?!! Cậu nói là những cái xúc tu sao ?!!!
– Ừm … phải … như của một con bạch tuộc khổng lồ vậy, tớ cảm thấy thế ! – Xư Bi gật đầu sợ hãi.
Hai đứa còn đang ngỡ ngàng, đờ người ra nhìn nhau … thì bỗng nhiên, có một ông già mình trần tóc bạc, đầu láng bóng đột ngột xuất hiện, ngồi xuống xen vào giữa câu chuyện.
– Quái vật Ya Kan. Nó đã xuất hiện … – Ông cụ lầm bầm.
– Quái vật Ya Kan ?!! – Cả hai đứa tròn mắt ra nhìn rồi quay ngoắt về phía ông cụ.
Lão gật đầu, rồi từ tốn kể tiếp, nghe có vẻ … rất là thật !
– Nó là một con quái vật của biển cả, nắm trong tay sức mạnh khó lường với những chiếc xúc tu dài đến trăm trượng, dài và mạnh. Mỗi nhát quật của nó khiến cả bầu trời rung chuyển, cũng là nguyên nhân gây ra những vụ đắm tàu đột ngột không trở lại. Đã biết bao con người phải chôn mình nơi bụng nó mà không được siêu thoát …
Cụ già vừa nói đến đây, hai đứa lại chợt giật mình rồi thốt lên nhìn nhau.
– Cụ nói là những linh hồn không được siêu thoát ?!!
– Phải … có rất nhiều … phải đến hàng chục mạng đã ra đi nhưng chưa được trở lại nơi Suối Vàng …
Vừa nói, lão vừa từ từ đứng dậy rồi lụi cụi đi mất. Hai con ngơ ngác quay ra nhìn nhau, ngẫm nghĩ một hồi, rồi nó nói.
– Cậu cũng có suy nghĩ giống tớ chứ ! Chun ?!
Chun khẽ gật đầu, nó mỉm cười do