pacman, rainbows, and roller s
Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327473

Bình chọn: 7.5.00/10/747 lượt.



Cô ta lập tức tránh thoát khỏi giam giữ của anh, sau đó chạy về phía cửa sổ phòng bệnh ––

Nhìn cô giống như người điên, Lãnh An Thần lộ ra vẻ mặt chán ghét, anh ghét nhất cô gái giở trò một khóc hai nháo ba tìm chết, chẳng lẽ cô ta quên rồi?

Thời gian năm năm, cuối cùng thay đổi rất nhiều, cô gái này quả nhiên không còn là người trong trí nhớ của mình!

Lãnh An Thần sải bước tới, kéo cô ta đang leo lên bệ cửa sổ xuống, “Em lại muốn làm gì?”

Hai tay Tần Quỳnh bắt lấy anh, khóc ruột gan đứt thành từng khúc, “An Thần, không lấy được sự tha thứ và tình yêu của anh, em tình nguyện tìm chết!”

Lời nói động tình đủ để cho trời đất lộ vẻ xúc động, nhưng chẳng biết tại sao, người đàn ông luôn luôn sợ cô ta khóc, giờ phút này cảm giác cô ta thật giả dối, giả dối đến mức làm anh cảm thấy buồn nôn.

Lãnh An Thần cũng không biết mình thế nào? Ở trong lòng rõ ràng có cảm tình với cô gái này, nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy cô ta phiền!

“Tần Quỳnh, em đang ép anh, em biết anh không thích bị người ta uy hiếp!” Lãnh An Thần nặng nề lên tiếng, một đôi tròng mắt đen như tụ tức giận.

“Không, em không buộc anh” Tần Quỳnh ngửa đầu nhìn anh, “Mà thời gian của em không còn nhiều lắm, em chỉ muốn ở cùng anh, coi như trước đây em có lỗi, cũng xem em sắp chết mà tha thứ cho em có được hay không?”

Ánh mắt Lãnh An Thần rơi vào trên mặt cô ta lần nữa, lỗ máu nhỏ tựa như đã kết vẩy, trong mắt anh tối tăm hơn, sau đó khạc ra một câu nói, “Được, anh tha thứ cho em, sẽ luôn luôn ở cùng với em!”

“An Thần…” Tần Quỳnh không ngờ anh đáp ứng thật, nhất thời kích động không biết nói gì.

Một giây kế tiếp, tay Lãnh An Thần lau mặt cô ta, vì cô ta lau đi những giọt nước mắt trong suốt, “Về sau đừng náo loạn như vậy, anh rất lo lắng!”

Anh không phải là người thích nói lời ngon tiếng ngọt, có thể nghe lời nói này, Tần Quỳnh đã mở cờ trong bụng, cô ta gật đầu thật mạnh, té nhào vào trong ngực Lãnh An Thần, “An Thần, em biết ngay trong lòng anh có em, sẽ không bỏ mặc em…”

Tần Quỳnh không nhìn thấy giờ phút này hai mắt Lãnh An Thần giống như biển sâu, bên trong ẩn chứa màu đen dù ai cũng không cách nào do thám.

Trở lại trên giường bệnh, Tần Quỳnh vẫn túm chặt tay Lãnh An Thần không buông, giống như là vừa buông tay thì anh sẽ biến mất.

Lãnh An Thần vỗ vỗ mặt cô ta, “Ngủ một lát đi, bác sĩ nói em mất máu quá nhiều, thân thể rất suy yếu!”

“Không muốn!” Tần Quỳnh giống như đứa bé nũng nịu, “Em sợ vừa nhắm mắt, anh sẽ rời xa em!”

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh cầu khẩn, Lãnh An Thần lắc đầu một cái, “Nghe lời, anh sẽ không, em biết anh nói lời thì nhất định sẽ thực hiện!”

“An Thần, anh sẽ luôn luôn cùng với em thật sao?” Tần Quỳnh không tin hỏi lại.

“Ừ” Lãnh An Thần gật đầu, “Nhưng em biết anh cũng có công việc, không thể nào ở cùng với em24 giờ, nhưng anh sẽ cố gắng rút nhiều thời giờ ra để ở bên cạnh em.”

“An Thần…” Tần Quỳnh kích động, trong mắt lại nổi lên hơi nước.

“Đừng khóc” Lãnh An Thần cầm tay cô ta, “Khóc sẽ không đẹp!”

“An Thần, có phải em biến dạng rồi không?” Tần Quỳnh nhớ tới những lời Khang Vũ Thác châm chọc mình nên sẽ có một chút không tự tin.

Ánh mắt Lãnh An Thần xẹt qua mặt cô ta, nói thật cô gái này còn rất đẹp mắt, nhưng bây giờ anh cảm thấy đẹp đã không thể đơn thuần là nhìn bên ngoài, vì vậy nói, “Năm tháng thúc giục người già, người nên đẹp trong nội tâm.”

Hình như cảm thấy cái gì, tay Tần Quỳnh run lên, lại nghe Lãnh An Thần nói tiếp, “Ở trong lòng anh em là đẹp nhất, chớ nghĩ lung tung, ngủ đi!”

“An Thần, cám ơn anh!” Tần Quỳnh chậm rãi nhắm mắt lại.

Ước chừng qua hơn mười phút, anh rời đi, hộ lý phụ trách chăm sóc Tần Quỳnh đi vào, “Tần tiểu thư, ngài ấy đi rồi!”

Tần Quỳnh mở mắt ra, để hộ lý dìu cô ta ngồi dậy, sau đó từ dưới gối móc ra một lá thư đưa tới, “Ngậm kín miệng, chỗ tốt không thiếu phần của cô.”

“Dạ, dạ!” Hộ lý nắm lá thư thật dầy, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

Lãnh An Thần từ bệnh viện ra ngoài, liền bấm điện thoại của Đỗ Vấn, “Tôi muốn gặp chủ trì của Tần Quỳnh!”

Đỗ Vấn bên kia sững sờ, tức thì gật đầu, “Biết!”

Bóng đêm bao trùm, Lãnh An Thần nhận được điện thoại của Đỗ Vấn, anh lái xe thẳng hướng.

Ánh đèn bên trong phòng không sáng rõ lắm, một người đàn ông sợ hãi quan sát, Lãnh An Thần xoải bước đi vào, người đàn ông nhất thời ngây người, “Là cậu?”

“Là tôi!” Lãnh An Thần ngồi vào trên sofa, hai chân bắt chéo tự nhiên.

“Cậu bắt tôi tới là có ý gì, như vậy là phạm pháp, có biết hay không?” Bác sĩ họ Kiều một bộ lẽ thẳng khí hùng.

“Phạm pháp thì thế nào? Không phải bác sĩ Kiều không biết thủ đoạn của Lãnh mỗ này chứ?” Lãnh An Thần cười nhạt, chỉ thấy bác sĩ họ Kiều thay đổi sắc mặt.

“Bác sĩ Kiều không cần sợ hãi, tôi sẽ không dễ dàng muốn mạng người, huống chi còn là người có khả năng cứu mạng người khác!” Lãnh An Thần mặc quần áo đen, ngồi lù lù bất động ở chỗ đó, làm cho người ta có loại cảm giác ác ma.

Trán bác sĩ Họ Kiều đã rịn ra mồ hôi, “Này, vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Bệnh của Tần Quỳnh đến cùng thế nào?” Lãnh An Thần cũng không có ý định vòng vo với người đàn ông