Polaroid
Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc

Tác giả: Nhất Vạn Vạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327933

Bình chọn: 8.00/10/793 lượt.

ng anh ra, sau đó lái xe rời đi, Lãnh An Thần đứng tại chỗ, ngực lại trầm muộn không nói ra được, như bị khối đá lớn đè ép.

Đỗ Vấn nói anh yêu cô, theo anh đang biết Tô Hoa Nam cũng yêu cô, hiện tại lại tới Khang Vũ Thác cũng tỏ rõ yêu cô, cô gái này đến tột cùng điểm nào tốt, đáng giá để bọn họ đều yêu?

Lãnh An Thần chợt rất tò mò!

CHƯƠNG 172: MANG ANH ẤY CHO TÔI MƯỢN

Phòng ngủ tầng hai, Đoan Mộc Mộc ngủ an tĩnh, tóc hơi xoăn tán loạn ở trên gối, trắng đen xen kẽ vẻ tiều tụy không chịu nổi của cô.

Lãnh An Thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận dò xét cô gái này, mặc dù anh tỉnh lại hơn một tháng, nhưng còn không có chân chính xem cô thật kỹ.

Mặt của cô không lớn, dường như chỉ bằng bàn tay anh, là tiêu chuẩn hình hạt dưa, da rất trắng rất sạch sẽ, nõn nà, lông mi của cô rất dài, thời khắc ngủ giống như hai chiếc quạt hương bồ, có điều giờ phút này còn ướt nhẹp.

Nghĩ đến lúc trước cô đã khóc, lòng Lãnh An Thần lại căng thẳng, ngón tay theo bản năng vuốt mí mắt cô, hình như muốn quên đi cái gì, ngón tay anh chạm vào da thịt cô, giống như là bị dính trượt, cuối cùng dừng ở cánh môi đỏ tươi thì dừng lại.

Giờ phút này, tim cùng đầu Lãnh An Thần đồng thời cấp thiết thoáng qua cái gì, chỉ là quá nhanh, anh căn bản không bắt được, miệng cũng chấn động trong xúc cảm nhanh chóng, như bị cái gì đụng, sau đó hô hấp khó khăn, lập tức ho khan.

Anh ho khan kinh động người ngủ, chỉ thấy hai hàng lông mày vốn cũng không quá giãn ra giờ phút này đang nhanh chóng chau chặt, sau đó môi cô động, hình như muốn nói điều gì, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Lãnh An Thần khẩn trương cố gắng ngừng hô hấp, không để cho mình ho khan ra tiếng, ánh mắt nhìn vào trên môi cô, hình như muốn nhìn rõ cái gì, quả nhiên, anh nhìn thấy rồi, anh nhìn thấy môi cô lúc khép lúc hợp rõ ràng đang gọi tên mình–– An Thần!

Nhất thời, Lãnh An Thần cũng không áp chế nổi tiếng ho khan của mình, mà người trên giường cũng bị âm thanh của anh làm cho thức tỉnh, cô mở mắt ra thấy Lãnh An Thần ngồi ở mép giường, trong tròng mắt đen thoáng qua vui mừng, sau đó vội vàng ngồi dậy, đôi tay vuốt phía sau lưng cùng trước ngực anh, vội vàng nói, “An Thần, anh không sao chứ? Sao lại ho khan?”

Lãnh An Thần không nói, cuối cùng kìm nén được trận ho khan kia dừng lại, nhưng nhìn bàn tay dừng ở trước ngực mình, còn có nửa khuôn mặt nhỏ ngẩng ở trước mặt thì anh nhất thời cảm thấy toàn thân như bị điện giật, thoáng qua mất tự nhiên.

Thân mật này, thật làm anh không thích ứng được.

Liền vội vàng đứng lên, anh thậm chí không dám nhìn cô một cái, “Tôi không sao, em ngủ đi!” Nói xong, không đợi cô đáp lại, liền vội vã đi ra khỏi phòng ngủ.

Đoan Mộc Mộc nhìn bóng lưng của anh, lại nhìn bàn tay mình còn dừng ở giữa không trung, tâm co giật, đau thắt.

Ở thời khắc mở mắt ra nhìn thấy anh, cô cho là anh nhớ ra mình, thì ra là cô sai rồi!

Mặt vùi sâu vào lòng bàn tay, phía trên hình như còn dư lại nhiệt độ cùng hơi thở của anh, mà loại đã từng vô cùng quen thuộc đó, giờ phút này chỉ càng gia tăng khổ sở cho cô.

Lãnh An Thần lờ đờ xuống lầu, va vào Đỗ Vấn lên lầu, hai người dừng lại, cuối cùng Đỗ Vấn mở miệng, “Tổng tài, tiểu thư Tần Quỳnh tới…”

Cô ấy?

Giờ phút này nghe được tên này, nhưng không có mừng rỡ như trước, ngược lại làm trái tim anh rét lạnh vì trước đó anh nghe được tin tức có liên quan.

Đỗ Vấn đại khái nhìn thấu tâm tư của anh, nhẹ nhàng nói, “Tổng tài, anh không cần phải rối rắm, đại khái có thể chung đụng cùng cô ấy như trước!”

“Có ý gì?” Lãnh An Thần cau mày.

“Có vài thứ có phải như trước hay không, chỉ cần anh nghiêm túc phân biệt là có thể biết!” Đỗ Vấn đang nhắc nhở anh, bây giờ dùng mắt đi xem cô gái hiện tại là có thể biết mọi người nói là thật hay giả.

“Có giống hay không cũng đâu cần cậu dạy tôi.” Dù sao Lãnh An Thần là người có kiêu ngạo, cho dù là người thân cận nhất với mình, anh cũng không cần người khác dạy mình làm thế nào.

Nhìn ánh mắt anh kiêu ngạo, Đỗ Vấn cười nhạt, “Đây là dĩ nhiên!”

Vẻ mặt Lãnh An Thần nghiêm túc liếc Đỗ Vấn, sau đó cất bước đi xuống lầu ––

Trên người Tần Quỳnh là áo dài màu đỏ rực, phía dưới là quần tây màu trắng, cả người bắt mắt ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần bỗng dưng nhớ tới lời Đỗ Vấn đã nói, không phải cô ta ung thư máu ư? Vì sao có tinh thần như thế?

“An Thần…” Nghe được tiếng bước chân, Tần Quỳnh vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra mừng rỡ.

Anh đi về phía cô ta, còn chưa đến gần, bóng dáng xinh đẹp đã nhào tới, hai cánh tay cuốn chặt lấy hông anh, “An Thần…”

Anh cảm nhận sự mềm mại trong ngực, nhìn gương mặt có lúm đồng tiền như hoa, chẳng biết tại sao, giờ phút này, Lãnh An Thần cảm giác trái tim ngũ vị tạp trần, nói thật, tất cả tình cảm hiện tại đều đang nói cho anh biết, mình rất thích cô gái này, thậm chí cánh tay còn muốn nâng lên, muốn ôm chặt cô ta, nhưng lời nói của Lãnh Ngọc Thù cùng với Khang Vũ Thác lại nhắc nhở anh, thời gian năm năm bọn họ đã sớm thay đổi.

“Anh không sao, ngồi đi!” Lãnh An Thần rất lý trí lôi cô ta ra, mà một nháy mắt,