Polly po-cket
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325470

Bình chọn: 9.5.00/10/547 lượt.

ng nói phát ra từ xa. Liễu Phi từ tốn bước đến trước mặt Nguyên. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, cười khẩy một cái:

-Còn cô thì sao?

-Chỉ là chán, ra ngoài dạo vài vòng thôi.

-Hơ, chứ không phải thấy cảnh Hạ Quyên khoác tay thân mật với người cô thích ư? Nói dối làm gì cho mệt!

-Cậu nghĩ tôi là loại người như thế nào!?

-Ai mà biết được lòng dạ con gái.

-Tôi có thể ngồi cùng chứ?

Liễu Phi nhẹ nhàng hỏi, Nguyên im lìm khẽ nhích qua một bên. Cô ngồi xuống cạnh cậu, cả hai cùng chìm vào im lặng. Ít phút sau, Liễu Phi là người lên tiếng trước:

-Tôi muốn được biết……

-Chuyện tôi và Hạ Quyên tại Macdan chứ gì! – Nguyên nhìn xa xăm ngắt lời Liễu Phi.

-Cậu thật thông minh.

-Cảm ơn lời khen, nhưng đó là thiên cơ bất khả lộ, tôi rất tiếc!

-Cậu làm vậy, tình cảm hai người đó sẽ có vết rạn mất. Tôi khuyên cậu đừng nên tơ tưởng gì đến Hạ Quyên nữa.

-Cô khuyên tôi, thế tại sao cô không tự khuyên lấy chính mình đi!??

Liễu Phi tròn mắt nhìn trực diện với khuôn mặt nhăn nhó của Nguyên. Cô nhíu mày lại đáp:

-Tôi cần gì phải khuyên chính mình. Tôi khuyên cậu là muốn tốt cho cả 3 người, tôi có làm gì đâu mà phải khuyên.

-Cô thích Nguyễn Hải Thanh!

Nguyên lên tiếng khẳng định chắc nịch. Đôi mắt đen láy của cậu dường như có thể xoáy sâu vào tâm can của Liễu Phi. Bằng chứng là khi câu nói vừa dứt, mọi dây thần kinh trong cơ thể cô như ngừng hoạt động.

-Tôi nói cấm có sai! – Nguyên quay mặt sang chỗ khác nhoẻn miệng cười.

Liễu Phi chọn cách im lặng. Cô cũng mỉm cười phớt qua. Nguyên lặng lẽ đứng dậy, giọng pha chút hóm hỉnh để giảm bớt sự ngột ngạt:

-Đi vào thôi, mắc công cảm lạnh rồi lại đổ lỗi là do ra đây ngồi với tôi.

-…….Ừm!

Cô kéo chiếc khăn voan mỏng trên cổ mình cho đỡ lạnh rồi đứng lên cùng Nguyên đi vào trong.

—————————————————————————————————-

-Ủa? Đâu mất tiêu rồi?

Nhận thấy sự vắng mặt của Nguyên, Hạ Quyên dáo dác đảo mắt tìm kiếm anh. Cô đang định rời khỏi sảnh thì bỗng có một bàn tay kéo cô lại, chính là Hải Thanh.

-Em định đi đâu?

-Ơ….em định ra ngoài dạo tý…….

Hải Thanh không đáp mà liếc mắt về phía bàn của Dương. Hạ Quyên đâu có giỏi nói dối, nhìn sơ qua là anh biết ngay.

….Trống trơn!

-Em ra ngoài kiếm Đặng Thanh Nguyên?

-Ơ….ừm. Tự nhiên anh ấy biến mất tiêu. – Hạ Quyên thật thà nói.

-Việc gì phải kiếm cậu ta, cậu ta có phải con nít đâu!

Hải Thanh cảm thấy tưng tức trong người, anh không dám to tiếng với Hạ Quyên vì một phần nơi đây đang có rất nhiều phóng viên dõi theo họ, hai là anh không muốn tình cảm bao năm nay bỗng dưng xuất hiện một vết ố. Hạ Quyên nhíu mày vì thái độ của Hải Thanh, cô đâu phải là một đứa ngốc. Anh chắc chắn đang bực bội chuyện gì đó, bằng chứng là tay cô đang bị Hải Thanh bóp rất chặt.

-Đau, anh Hải Thanh……

Đôi mắt Hải Thanh trở lại màu nâu vốn có của mình sau khi nghe thấy tiếng rên của Hạ Quyên. Anh luống cuống thả tay cô ra. Hạ Quyên xoa xoa cổ tay đang đỏ ửng lên, cô khó chịu nói:

-Dạo này anh lạ lắm đấy nhé, hành xử kì cục. Em đi ra ngoài một chút rồi vào ngay!

-Hạ Quyên!!!

Hải Thanh gọi giữ Hạ Quyên lại, nhưng cô đã chạy ra khỏi sảnh mất rồi. Anh đứng yên tại chỗ khổ sở nhìn theo. Hai bàn tay nắm chặt lại nghe được cả tiếng răng rắc của khớp tay.

-Đặng Thanh Nguyên, đừng mong tôi sẽ nể nang nữa!

.

.

.

-Nguyên, anh đâu rồi?

-Hửm?

-Á!!!

Bỗng nhiên Nguyên xuất hiện từ đằng sau lên tiếng làm Hạ Quyên giật nảy cả mình. Cô thở phào trách cậu:

-Làm người ta hết hồn, lần sau là tát chết đấy nhá!

-Hì, kiếm anh có gì không?

-Có gì là có gì? Không thấy đâu thì đi tìm thôi.

-Tìm chi vậy? Nhớ anh hả? – Nguyên cười đểu.

-Hơ, anh nằm mơ. Tại tí nữa có món bánh kếp tráng miệng rất ngon nên ra gọi, không ăn cũng được, đỡ tốn. – Hạ Quyên kiêu kì quay mặt sang chỗ khác khoanh tay trước ngực.

-Chứ không phải do để ý đến anh à?

Nguyên xụ mặt giọng buồn bã như một đứa con nít vừa bị cướp mất kẹo. Hạ Quyên lườm cậu nửa con mắt rồi nói:

-Giờ có đi vào không thì bảo!?

-Đi!

Thái độ thay đổi 180 độ chóng cả mặt. Khuôn mặt tươi như hoa của Nguyên khiến Hạ Quyên cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô mỉm cười nhẹ rồi quay lưng đi vào trong, cậu cũng lẽo đẽo đi theo sau.

Lúc nãy khi Hạ Quyên đến, Nguyên đã nhanh chóng đẩy Liễu Phi ẩn vào một bụi cây gần đó. Cô bước ra, nhìn hai bóng dáng một trai một gái xa xa khuất sau cửa chính mà thở dài thườn thượt:

-Rốt cuộc……tình cảm của em là như thế nào vậy Hạ Quyên? Xin em đừng làm khổ cậu ấy!

………………..

-Ôi trời ơi, sung sướng cuộc đời quá!!!

Hạ Quyên quăng cả thân hình của mình lên chiếc giường êm ái thật mạnh, rồi phè phỡn hưởng thụ cảm giác mát lạnh từ chiếc máy điều hòa. Nhật Anh lẳng lặng mặc kệ cô chị của mình làm gì thì làm, có đập đầu xuống gối tự kỷ cũng được, tóm lại cậu cứ đi tắm trước đã.

Nguyệt Uyên mở cửa bước vào, nom thấy em gái mình đang rất vô tư thoải mái nên nổi hứng trêu ghẹo một tí.

-Biết hưởng thụ quá ha. Gặp phải gia đình nghèo khó thì sao đây?

-Ơ chị, hehe, sao lại nói em nó như thế?

-Bộ tôi nói sai sao? À đúng rồi, không hiểu cũng phải. Vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác lâng lâng từ cái k