Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325343

Bình chọn: 7.00/10/534 lượt.

vì sợ mọi người trong nhà thức giấc. Chỉ tội là cái cửa sổ quá cao, Dương lại không giỏi mấy vụ leo trèo cho lắm nên mới nhờ thằng bạn thân của mình đẩy lên giúp. Ai ngờ Nguyên đẩy mạnh quá làm đầu anh đập cái cốp vào bệ trên của cửa. Không giữ vững được thăng bằng nên cả 2 ngã lăn xuống bụi hoa hồng dại bên dưới. Nguyên ngã uỵch xuống đất vô tình đụng tay vào nút báo động chống trộm của nhà bên mép tường nên hiện tại mọi chuyện có lẽ đang xoay chuyển theo chiều rắc rối hơn.

-Trời ơi, mày ấn nó chi vậy?

-Tao ấn lúc nào? Đấm vỡ mặt mày bây giờ!

-Mày không ấn sao nó kêu? Đạp thẳng mặt mày giờ!

-A cái thằng này dám láo với ông à? Ông cho mày biết tay. Chết này!!!

…….

-AI Ở ĐẰNG ĐÓ??? – giọng một người đàn ông quát lên làm cuộc hỗn chiến của Nguyên và Dương dừng lại ngay tức khắc. Không ai bảo ai, cả hai lấy tay bịt miệng nhau lại. Nguyên ráng nói nho nhỏ:

-Giọng….bố mày!

-Suỵt!

Tiếng bước chân lại gần càng lúc càng rõ, hai thằng con trai cứ nằm đó với tư thế cực kì khó coi: Dương nằm đè lên người Nguyên, áo quần xộc xệch, tay Nguyên thì lại giữ lấy eo của Dương. Khi nhận ra tình thế này, Nguyên lập tức co chân đạp Dương văng ra ngoài, nơi anh tiếp đất lại ngay chỗ ông Doanh cùng các vệ sĩ riêng đang đứng.

-Cậu chủ!??

-Ủa Dương! Sao con lại ở đây!?

-A….à con…..

-Có cái gì trong bụi thế??? – Ông Doanh ngỏng cổ ngó.

-À….con với thằng Nguyên bắt trộm ba à, tiếng chuông báo động là do nó bấm đấy!

-Thế thằng trộm đâu?

-Ơ….con không biết!

-Con bắt nó mà con không biết? Còn Nguyên? – tròn mắt ngạc nhiên.

Nguyên nãy giờ nằm cười lăn lộn vì thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Dương. Cậu dùng tay bới tóc mình cho xù lên, thò đầu ra khỏi bụi:

-Dạ…..con nè!

-Trộm đâu rồi con?

-Hic….nó đấm con mấy cái rồi chạy rồi ạ! – Nói câu này, Nguyên xoa xoa mặt mình rồi liếc mắt nhìn Dương.

-Hai đứa cùi mía quá. Hai thằng đô con thế này mà không bắt nổi một thằng trộm. – Ông Doanh lắc đầu.

-Xí…..ba giỏi ba đi mà bắt! – Dương bĩu môi.

-Mốt nó quay lại đây thì biết! Thôi, vào nhà ngủ nhanh!

-Dạ! – 2 anh chàng đồng thanh nhưng vẫn phải lườm xéo nhau mới chịu được.

Căn biệt thự của Trịnh gia lại tiếp tục chìm vào im lặng, trừ căn phòng của hai người con trai, họ vẫn chưa chịu đình chiến.

Sáng hôm sau………

Lan Du lấy một ổ bánh mì cho vào túi xách rồi đi ra đằng trước mang giày chuẩn bị đi học. Hôm nay cô phải hoàn thành nhiệm vụ tàn độc được giao. Cô đã từng nhận nhiều công việc mang tính cảnh cáo, thậm chí đánh ghen thuê cho nhiều người đàn bà có quyền lực lớn. Nhưng chưa bao giờ cô làm công việc này, thật thâm độc!

Thở dài một cái, Lan Du mở cửa ra. Cô kinh ngạc đứng khựng lại. Một chàng trai lịch lãm với bộ vest đen tuyền đứng trước cửa với một cái thùng lớn trên tay. Nét đẹp tựa như một vị thần với vầng hào quang sáng dịu bao quanh làm Lan Du mê mẩn. Anh ta nở một nụ cười nhẹ:

-Cô có phải Diệp Lan Du?

-Vâng, là tôi!

-Tiểu thư của tôi giao cái này cho cô!

-Tiểu thư? – Lan Du chau mày khó hiểu.

-Tiểu thư của tôi chính là cô Bảo Kim Thư! Tôi đã xong việc, xin phép cô.

-A, khoan đã……anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.

-Tôi tên là Minh Duy!

-Vậy……cảm ơn anh, Minh Duy!

Minh Duy lại cười, anh cười đẹp lắm. Khuôn mặt tươi cười của anh khiến cho trái tim của Lan Du bỗng dưng đập nhanh bất thường. Hai bầu má của cô ửng hồng e thẹn, vẫn đứng yên tại chỗ ngóng theo bóng dáng người con trai vừa bước lên chiếc xe hơi đắt tiền. Anh hạ cửa kính xuống dặn dò:

-Nó độc lắm, cô nhớ cẩn thận!

Lan Du chỉ biết gật đầu. Chiếc xe trước mặt từ từ chuyển bánh và cách xa dần. Cô hướng mắt nhìn theo cho đến khi không còn thấy nó đâu nữa. Hình ảnh người con trai lúc nãy cứ hiện ra trong đầu cô, cả nụ cười hiền hòa ấm áp kia nữa.

Cái thùng dưới chân cô bỗng nhiên động đậy, có tiếng gì đó bên trong. Lan Du có cảm giác ghê rợn khó tả, cô không dám mở nó ra. Thấy trên đầu thùng có một cái quai cầm nên cô mới yên tâm xách nó lên. Giờ này chắc chắn chưa có ai đến trường, theo kế hoạch thì cô phải đến sớm thôi.

“Ai có thể gột rửa được tâm hồn thanh khiết đã bị phủ kín bởi một màu đen tội lỗi?”

End Chap 12.

Chap 13:

*

Trường Đại học Banwa – 6:45 a.m

:

Do có quen thân với bảo vệ của trường nên Lan Du được vào sớm một cách tự nhiên sau khi viện lý do phải chuẩn bị cho tiết học thuyết trình. Lên lớp học để cất túi xách, cô cầm chiếc thùng đi thẳng xuống khu vực hồ bơi đằng sau trường. Đặt thùng xuống dưới chân, điện thoại của cô rung lên bần bật trong túi quần. Là Bảo Kim Thư, chắc gọi để phổ biến việc làm tiếp theo đây.

-Tôi nghe! – Lan Du bắt máy.

-Đã mang cái thùng đó đến hồ bơi chưa? – Kim Thư lạnh giọng hỏi.

-Rồi.

-Tốt, giờ nhìn qua bên trái tại góc hồ phía đông, có một cái đường ống dẫn nước.

-Thấy rồi, tiếp theo?

-Cô rất nhanh nhẹn. Xách cái thùng lại gần đó, làm đi!

Lan Du một tay giữ điện thoại, một tay khệ nệ cầm cái thùng đến địa điểm Kim Thư vừa nói. Đến nơi, cô nói tiếp:

-Xong rồi, thế nào nữa!?

-Mở nắp đường ống ra, rồi để cái thùng nghiêng lại, từ từ tháo băng keo. Thả bọn chúng vào trong. Theo lịch trình ghi trên


Polaroid