
đang hiện diện trên đó.
….
-Nguyễn Hải Thanh, anh là đồ đại ngốc!
Một giọng nữ thanh thoát pha chút trách móc cất lên. Hải Thanh vẫn gục mặt bên dưới, nhưng hai mắt anh không hẹn mà cùng chớp chớp trợn tròn tỏ vẻ kinh ngạc.
Chần chừ một lúc Hải Thanh mới chịu ngẩng đầu lên. Đứng trước mặt anh, một Hạnh Liễu Phi bằng xương bằng thịt, không phải là ảo giác.
Nét mặt ngu ngơ của anh chàng trước mặt khiến Liễu Phi bật cười khúc khích. Cô hắng giọng một cái rồi ôn nhu ngồi xuống đối diện với Hải Thanh, nụ cười thiên thần thường trực trên môi:
-Cần em thật chứ?
Hải Thanh khó hiểu đưa tay chạm vào hai má, bờ vai, bàn tay của Liễu Phi. Anh hỏi, từ được từ mất:
-Chẳng phải…em đã đi rồi sao…? Anh vừa thấy…..máy bay…….
-Khi người ta đang cần mình thì làm sao mình có thể ung dung bỏ mặc được!?
Bàn tay trắng nõn nà của Liễu Phi đan vào bàn tay Hải Thanh. Anh không giấu nổi niềm vui trong lòng ôm chặt lấy cô.
-Đúng, anh rất cần em…..vì thế nghiêm cấm em rời xa anh dưới mọi hình thức! Hiểu chưa?
Liễu Phi như chìm vào khoảng không gian màu hồng mang tên “Hạnh Phúc”, cô vui mà sao nước mắt lại chảy ra nhiều thế này? Thiệt tình!
Cô trả lời trong tiếng nấc nghẹn:
-Em biết rồi…ngốc lắm… Yêu anh còn không hết thì rời xa bằng cách nào được đây….
Nắm chặt tay nhau bước ra khỏi sân bay Ditan……vẻ mặt hạnh phúc của Hải Thanh và Liễu Phi không có dấu hiệu nào sẽ tắt cả.
“Đôi khi người ta đến với nhau không phải bởi chữ yêu mà chỉ vì chữ cần. Và anh đã nói….anh cần em! Em biết tình cảm của anh dành cho em chưa trọn vẹn để gọi là YÊU, nhưng em sẽ chờ, chờ đến khi trong đầu anh chỉ còn duy nhất hình ảnh của em!”
Ngôi nhà nhỏ nhắn được bao phủ bởi một rừng hoa giấy đa sắc màu khuất sau những núi đá cao chênh vênh đã hiện ra trước mắt Hạ Quyên. Mắt cô lóe sáng như vừa trông thấy vàng, nó trở thành động lực giúp cho đôi chân của cô chạy nhanh hơn.
Đến nơi, Hạ Quyên ôm ngực thở lấy thở để. Cô lau mồ hôi đổ ra trên trán xong là mở cánh cổng vòm hoa giấy bước vào ngay. Dường như ông trời vẫn thích trêu tức cô hay sao mà hiện diện gần tay nắm cửa là một cái ổ khóa bự tổ chảng nằm rất ngay ngắn. Hạ Quyên buông thõng cả hai tay xuống, ức chế lắm mà không làm gì được. Cô nhăn nhó càm ràm:
-Anh muốn trốn em chứ gì? Được lắm, để coi khi em tìm được anh, xương của anh sẽ nát vụn như thế nào!
Đích đến tiếp theo sau khi rời khỏi ngôi nhà hoa giấy là thẳng tiến ra biển, cũng không xa là mấy. Gần 15 phút sau thì cô dâu xinh đẹp của chúng ta đã có mặt ở bờ biển mà cô và Thanh Nguyên thường xuyên ra chơi. Nơi kỷ niệm và hồi ức vẫn còn đây, thế còn người đâu?
Hạ Quyên mệt mỏi đến nỗi đờ đẫn cả người, ngồi tạm xuống một tảng đá trước bụi dừa trĩu quả xum xuê. Đã lâu rồi….cô không được ngắm biển. Biển về đêm gợn sóng nhẹ nhàng, bóng trăng vàng óng hắt xuống mặt biển đen kịt tạo nên khung cảnh thơ mộng làm sao! Biển đẹp thế mà chẳng thể nào lay chuyển được tâm hồn u buồn của nàng tiểu thư si tình.
Thơ thẫn nhớ lại những kỷ niệm mà mình và Nguyên đã trải qua, Hạ Quyên không hề nhận ra hàng mi yếu đuối đang gồng sức không cho giọt thủy tinh do tuyến nước trong mắt tiết ra rơi xuống. Xem chừng cô vẫn mạnh mẽ lắm, dùng tay lau đi rất nhanh và dứt khoát.
Đứng thẳng dậy định tiếp tục đi tìm người yêu thì Hạ Quyên khựng người lại sau khi bước chưa đầy năm bước chân.
Xa xa khoảng hơn 30 mét, một người con trai ngồi vắt vẻo trên một tảng đá lớn. Một chân co thẳng lên, chân còn lại thư thả vờn nghịch với sóng biển. Khuôn mặt người đó nhìn nghiêng trông đẹp dịu dàng tựa như thiên thần đến từ mặt trăng.
Trái tim Hạ Quyên đập liên hồi, thật mạnh, hệt như nó muốn nhảy bung ra ngoài. Hình ảnh kia thực sự khiến cô xúc động…xúc động đến mức khóe mắt cô lại bắt đầu cay cay rồi…
Không thể kìm nén nổi nữa….
Bước chân của Hạ Quyên ngày càng nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Khoảng cách giữa cô và con người kia đang bị rút ngắn…..25 mét….20 mét….10 mét…..7 mét…..
Và…
….Chậm dần lại….
Hạ Quyên bặm môi, đôi mắt trở nên hung dữ hơn thường ngày. Chẳng phải vừa rồi cô mừng lắm hay sao mà bây giờ thoắt một cái đã chuyển thái độ rồi!?
Không giận mà được à?
Nhìn cái bản mặt phè phỡn lo ngắm trăng ngắm sao kia thiệt tình Hạ Quyên chỉ muốn bang cho một đấm. Cô vất vả đi tìm kiếm khắp nơi, đau buồn và tuyệt vọng đến nhường nào…. Thì cái tên đáng ghét gieo cho cô đủ thứ cảm xúc lại ung dung tự tại đến nhường nấy.
Tự vẽ ra một dấu X trên lưng người con trai trước mặt, Hạ Quyên giơ hai tay lên nhắm thẳng ngay trọng tâm và dồn hết sức lực chạy nhào đến…..
“…BỘP!”
Một tiếng động kì lạ.
“Á….Á….”
Tiếng hét thất thanh giữa khung trời vắng vẻ.
“TÕM!”
Có cái gì vừa rớt uỵch xuống biển.
Tiếp đó là….
-ĐỨA NÀO NGHỊCH DẠI ĐẨY BỐ XUỐNG BIỂN THẾ HẢ? CÓ BIẾT BIỂN GIỜ NÀY LẠNH LẮM KHÔNG???
Người vừa bị đẩy xuống biển tức tối vuốt mặt hét ầm lên.
Thủ phạm cũng không vừa….xem ra còn áp đảo luôn cơ:
-NHƯ THẾ CÒN QUÁ NHẸ SO VỚI NHỮNG GÌ ANH ĐÃ LÀM VỚI EM ĐẤY!!!!!!!!!!
……..
Đặng Thanh Nguyên ngẩng đầu lên nhìn kẻ đã đẩy mình xuống biển khi đang mải mê ngắm những vì tinh t