
không muốn kết hôn khi em còn quá trẻ….!!
Duy xoay Vân đối diện với Duy. Duy cương quyết nói.
_Anh không cần biết là em có đồng ý lấy anh không, kể cả phải dùng đến biện pháp cướp em anh cũng làm….!!
Vân la lên.
_Cái gì…anh….anh không làm như thế chứ….??
Duy thách.
_Tại sao lại không, em cứ thử nói không đồng ý với anh một lần nữa xem anh sẽ bắt cóc và ăn thịt em ngay bây giờ….!!
Vân hốt hoảng xua tay bảo.
_Đừng…đừng có dọa em. Em…em không sợ đâu….!!
Duy tiến thêm một bước, người của Vân lúc này đứng sát vào người của Duy. Duy thì thầm vào tai Vân.
_Em có biết khi ngủ trông em dễ thương lắm không….??
Mặt Vân đã đỏ nay càng đỏ hơn. Vân cáu.
_Tên điên khùng, ai cho phép anh ăn nói bậy bạ như thế hả. Đúng là….!!
Câu cuối của Vân bị miệng của Duy bịp lại, thành ra nó chỉ nằm im ở trong cổ họng thôi. Duy thiết tha nói.
_Sau buổi tối hôm nay, anh xin phép gia đình em cho anh cưới em và tổ chức trong tháng này….!!
Vân cố đẩy Duy ra nhưng Duy ôm Vân chặt quá. Vân đành nhượng bộ.
_Chuyện này từ từ rồi tính được không anh. Em..em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần trở thành một người vợ và một thành viên trong gia đình anh….!!
_Chưa chuẩn bị được thì bây giờ em chuẩn bị có sao đâu. Không phải là trong năm tháng vừa rồi em đã làm quen với không khí gia đình anh à. Em đừng tìm cách đánh trống lảng câu hỏi của anh nữa…..!!
Bà Hồng Trà đã thuê những thám tử tư giỏi nhất đi điều tra về vụ tai nạn xe, vụ bắt cóc Duy và Vân tại Việt nam và kẻ đã làm cho khách bị phá sản.
Kết quả họ đã điều tra ra ông Lương Thành và một người đàn ông bí ẩn đứng đằng sau tất cả chuyện này. Họ không biết ông ta có vai trò gì nhưng chính ông ta đã cung cấp tiền cho ông Lương Thành tiến hành mua khách sạn. Bây giờ già nửa cổ phần khách sạn của tập đoàn Vương Thị đã thuộc về ông ta.
Bà Hồng Trà đau đầu, bà không dám hỏi Duy trong suốt năm tháng qua, Bà sợ Duy càng thêm lo lắng, bệnh tình sẽ không khỏi được. Nay Duy lành bệnh rồi, bà mới đem mọi chuyện kể cho Duy nghe.
Duy phân tích.
_Theo cháu thấy rất có thể ông ta là một trong những đối thủ của gia đình ta….!!
_Cháu nói đúng nhưng làm sao để điều tra ra ông ta đây…??
Duy ngẫm nghĩ đáp.
_Theo cháu thấy chỉ còn có cách giao bán dần cổ phiếu của khách sạn….!!
_Sao cháu lại nghĩ thế….??
_Nếu muốn bắt con gì chúng ta phải có mồi nhử. Bà thấy ý kiến của cháu thế nào….??
Bà Hồng Trà thở dài bảo.
_Cũng đành phải làm theo ý kiến của cháu thôi. Bây giờ bà không nghĩ ra được cách nào hay hơn….!!
Bà Hồng Trà nhìn Duy bà trêu.
_Chuyện cháu và Vân đến đâu rồi….??
_Chuyện gì hả bà….??
_Còn chuyện gì nữa, chuyện tình cảm của hai đứa…!!
Duy đỏ mặt lúng túng đáp.
_Cháu đã cầu hôn cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Cháu không hiểu đư
ợc tại sao, hỏi cô ấy, cô ấy bảo là cô ấy còn trẻ chưa muốn kết hôn vội, cô ấy còn phải đi học, khi nào cô ấy học xong thì lúc đó cô ấy mới đồng ý làm lễ cưới với cháu, chưa hết ngay cả việc cháu bảo cô ấy sang đây học cô ấy cũng từ chối….!!
Thấy vẻ mặt chán nản của thằng cháu. Bà Hồng Trà bật cười nói.
_Sao cháu ngốc thế, cháu cầu hôn người ta suông thì người ta ai lại đồng ý, phải có thành ý một chút chứ….!!
Duy gấp gáp hỏi.
_Cháu phải làm gì hả bà…??
Bà Hồng Trà nháy mắt.
_Mua nhẫn, tặng hoa, dự tiệc ở nhà hàng. Cháu định theo cách nào…??
Duy bừng tỉnh, vội đứng dậy.
_Chào bà. Cháu đi lo chuyện của cháu đây…!!
_Ừ, chúc cháu may mắn….!!
Nhìn bóng dáng của Duy thấp thoáng sau cánh cửa kính, trên môi của bà Hồng Trà nở một nụ cười thật tươi. Thằng cháu trai của bà đã tìm được tình yêu đích thực, bà mừng cho hạnh phúc của hai đứa, bà cầu mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ.
Ngay sau khi vụ án kia bị phanh phui, ông Lương Thành đã trốn biệt về Việt nam được gần một tháng rồi, ông ta sợ tội nên đã tìm cách đào tẩu trước, ông ta đang sống tại nhà của ông Phương.
Bây giờ ông ta mất tất cả tiền tài, danh vọng và địa vị. Ông ta trở thành một kẻ không nhà không cửa, sống chui rúc như một con chó. Ông ta luôn phải lẩn trốn sự truy lùng và bắt bớ của cảnh sát.
Mấy tay thám tử tư do bà Hồng Trà thuê đã lần theo dấu vết của ông Lương Thành nên ngay sau khi ông ta đến Việt nam họ cũng bám theo ông ta.
Lan là người đầu tiên bị cảnh bắt. Một buổi sáng cô ta còn đang say giấc nồng ở một căn phòng trong khách sạn, cô ta bị dựng dậy bởi một tiếng còi chói tai và tiếng bước chân chạy dầm dập trên sàn nhà.
Trên giường, dưới sàn nhà quần áo vứt lung tung, thuốc lá, bao cao su và những viên thuốc màu hồng vẫn còn sót ở trên bàn. Từ sau cái đêm bị Công chơi xỏ, Lan trở thành một kẻ nghiện thuốc lắc nặng, cô ta nghiện ánh đèn sân khấu, nghiện những buổi đi chơi vũ trường nhảy nhót lắc lư.
Bây giờ trông cô ta như một cái cây khô biết đi, đôi mắt thâm đen dù có quét bao nhiêu phấn cũng không che khuất được sự hốc hác và mệt mỏi trên khuôn mặt bao nhiêu đêm mất ngủ và bao nhiêu đêm nhảy nhót đến rạc cả người.
Dù biết Vân không phải là người yêu và không phải là vợ chưa cưới của Vũ. Lan cũng không còn sức để đeo đuổi Vũ nữa, đêm cô ta đi quậy, ngày ngủ lấy sức để tối